12. Nhìn thấu cảm xúc

1K 115 15
                                    

Vị quản gia trung niên ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn vào gương mặt đang say ngủ của thiếu niên đang nằm trên giường, không biết trong lòng đang nghĩ gì liền thở dài một hơi sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ. Nhìn cảnh vật bên ngoài khiến cho tinh thần của ông thoải mái hơn đôi phần, dưới sân bệnh viện chính là Yoshi cùng với Jeongwoo đang lầm lũi ra về, từng bước chân của họ như đang đeo thêm bên mình cục tạ trông vô cùng nặng nề. Nếu như ông không ra sức khuyên bảo hai đứa nhỏ tốt bụng này đi về có lẽ chúng sẽ ở đây đến tận sáng mai mất.

Nghĩ đến điều này, trong lòng vị quản gia có chút nhẹ nhõm, ít ra Junkyu cũng có bên mình những người bạn tốt, điều này sẽ phần nào giúp cho cậu cảm thấy vui vẻ hơn, đây cũng là điều mà ông không còn mong muốn gì hơn.

Bầu trời dần tắt nắng hẳn, ông quay người lại nhưng liền bất ngờ khi nhìn thấy Junkyu không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy. Cậu không lên tiếng cũng không làm bất cứ hành động nào đặc biệt, chỉ đơn giản là nằm đó còn mắt thì nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng toát lạnh lẽo.

"Con dậy từ lúc nào sao không kêu ta"

Đối với Junkyu, ông từ lâu đã xem cậu như một đứa cháu ruột thịt không hơn không kém. Chăm sóc đứa trẻ này từ lúc còn nhỏ xíu, ông tất nhiên cũng là người biết cậu đã phải trải qua những điều gì. Lần đầu tiên phát hiện cậu tự làm bản thân mình bị thương, ông liền nhận ra mọi chuyện nghiêm trọng hơn ông từng nghĩ rất nhiều. Đối với ông bà chủ của mình, ông cũng đã không ít lần thông báo về những điều tiêu cực có thể xảy ra với Junkyu trong tương lai nhưng công việc của hai người thật sự vô cùng khắc nghiệt. Loại công việc bận rộn tuy có thể mang lại rất nhiều tiền nhưng lại kéo đứa con của họ ngày một cách xa hai người. Từ lâu căn nhà này chỉ có một cậu chủ nhỏ ban ngày thì đến trường, buổi chiều thì trở về, đón chào cậu chỉ có người làm cùng một vị quản gia đã có tuổi. Đối với một đứa trẻ đang ở độ tuổi trưởng thành quả thật là một mất mát tình cảm vô cùng lớn.

"Bác...cháu đói rồi"

Phải mất một lúc lâu cậu mới dời tầm mắt của mình khỏi cái trần nhà trống hoác, câu nói đầu tiên không phải là hỏi về người thân của mình. Đối với một số người có lẽ sẽ cảm thấy thật kì lạ nhưng đối với một Kim Junkyu đã nhìn thấu được rất nhiều chuyện thì việc hỏi những điều không cần thiết chỉ mang lại cảm giác thất vọng nhiều hơn mà thôi.

"Có còn cảm thấy đau chỗ nào không?"

Junkyu khẽ cử động cánh tay đang được băng kín cố gắng cử động một chút, cảm giác đau xót truyền đến là điều không thể tránh khỏi khiến cho hai hàng lông mày của cậu chau nhẹ lại. Nhưng rất nhanh Junkyu đã điều khiển lại cảm xúc của mình bình ổn hơn, cậu không muốn người khác phải lo lắng cho mình quá nhiều.

"Chỉ là một chút đau nhức thôi ạ. Không phải vấn đề lớn."

Vị quản gia gật gật đầu như đã hiểu dù rằng trong lòng ông đã sớm biết đó không chỉ đơn thuần là "một chút đau nhức" như cậu đã nói

"Vừa rồi có một bạn học nào đó đã mua cháo cho cháu thì phải. Chỉ treo ngoài cửa rồi đi về luôn khiến ta cũng không biết đó là ai. Để ta mang đi hâm lại cho cháu."

| HaruKyu | Haruto x Junkyu - Lo SientoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ