22. Hốt hoảng

839 87 5
                                    

"Này...cho cậu."

Junkyu nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, Mashiho cầm một lon nước hoa quả đưa đến. Junkyu nhìn xung quanh một chút xác định Haruto vẫn chưa quay lại mới thở phào một hơi sau đó vui vẻ nhận lấy kèm theo lời cảm ơn. Nếu như để anh thấy cậu thân thiết với Mashiho đảm bảo người kia sẽ lại bắt đầu nói những lời càm ràm thôi.

"Cậu đã khỏe hơn chưa. Ngày hôm qua cậu làm mình lo lắm đấy."

"À...mình ổn rồi. Cảm ơn cậu."

Junkyu vừa xoa cổ vừa cười một cách ngượng ngùng. Cậu không biết rằng lại có nhiều người lo lắng cho cậu đến như thế, sự đối đãi này khiến cho Junkyu có phần không quen so với trước đây cậu vẫn luôn lủi thủi một mình.

Hai người vẫn cứ tiếp tục ngồi cùng nhau tán gẫu một số chuyện. Cảm giác Mashiho mang lại vô cùng gần gũi khiến cho Junkyu không mất quá nhiều thời gian để có thể cùng cậu thân thiết. Nhưng Haruto thì ngược lại, anh đối với Mashiho vẫn chính là thành kiến như vậy, việc này làm cho Junkyu không tránh khỏi phiền não.

"Mà cậu quen Haruto như vậy, người nhà cậu ủng hộ chứ?"

Cuộc nói chuyện bất chợt đổi hướng về chủ đề gia đình, điều này khiến cho đôi chân đang đung đưa của Junkyu khựng lại giữa chừng. Mashiho trông thấy nụ cười của Junkyu có phần gượng lại thấy rõ liền biết bản thân đã lỡ lời vội vàng muốn chuyển chủ đề nhưng đối phương đã nhanh hơn lên tiếng.

"Hai người họ có lẽ còn không biết con mình đã từng suýt chết ra sao thì làm sao có thể quan tâm đến những việc này cơ chứ."

Lời Junkyu vừa dứt, Mashiho liền cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống của mình. Khi nói ra những lời này, gương mặt của Junkyu liền biến đổi sang một trạng thái vô tình đến lạ. Loại biểu cảm mà trước đây không có quá nhiều người được thấy, điều này xảy ra có vẻ như là từ cái ngày cậu tự tử không thành đó chăng...?

Nằm trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo một mình, những người lui tới không ai khác ngoài vị quản gia đã lớn tuổi cùng những người bạn thân thiết của mình. Người đáng lẽ nên có mặt cũng như là xuất hiện đầu tiên ấy vậy mà đến khi Junkyu bước chân rời khỏi cổng bệnh viện cũng chưa từng nhìn thấy họ một lần. Nếu như là trước đây Junkyu nhất định sẽ tự nhốt bản thân trong phòng để ôm lấy khổ sở vào trong lòng mình. Nhưng trải qua nhiều lần như vậy, nỗi đau rồi cũng sẽ chuyển thành một thói quen và con người sẽ không còn quá đau lòng vì chúng nữa.

Nếu như không có Jeongwoo, Yoshi và...cả Haruto, có lẽ Junkyu sẽ cố gắng thật sự rời khỏi thế giới này một lần nữa.

Và sẽ không còn một Kim Junkyu nào trên đời này nữa...

"Junkyu...Junkyu!"

Một giọng nói lớn kêu tên cậu kéo Junkyu rời khỏi mớ suy nghĩ bòng bong của mình. Cậu ngơ ngác nhìn gương mặt lo lắng của Mashiho đối diện với mình. Có lẽ vừa rồi Junkyu không biết rằng thái độ của mình trông đáng sợ như thế nào. Chính Mashiho không nghĩ rằng mình sẽ chứng kiến loại sự việc vừa rồi ở Junkyu.

"Xin lỗi...có lẽ mình làm cho cậu lo lắng rồi."

Junkyu quay trở lại dáng vẻ tươi sáng của mình cùng lúc đó Haruto cũng vừa lúc quay lại. Trông thấy Mashiho từ đằng xa đã khiến cho anh cảm thấy không mấy vui vẻ nhưng vì Junkyu anh không biểu lộ không quá nhiều thái độ bất mãn.

| HaruKyu | Haruto x Junkyu - Lo SientoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ