16. Giấu giếm

1K 93 21
                                    

Junkyu ngồi trong lớp học, mắt tuy nhìn chăm chú lên tấm bảng đen đầy chữ nhưng tâm trí đã sớm bay ra ngoài bầu trời xanh. Nghĩ đến buổi sáng hôm nay đến trường gương mặt Junkyu không nhịn được mà hồng lên. Cậu vừa rời giường ngủ đã thấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường vang lên, trên màn hình chính là cái tên đã khiến cho cậu không ít lần rơi vào trầm tư những ngày qua. Vừa cầm lên nhấn nhận cuộc gọi bên đầu dây đã vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng.

"Chẳng phải em nói hôm nay muốn quay trở lại trường sao. Tôi đợi em ở trước nhà nhé."

Junkyu có chút tỉnh ngủ hết tám phần lật đật chạy đến bên cạnh cửa sổ lén nhìn qua kẽ hở của tấm rèm. Dáng người dong dỏng cao đứng bên đường tay còn cầm điện thoại, bên cạnh là chiếc xe đạp mà anh dùng đi học hằng ngày. Nhìn thấy cảnh tượng ấy Junkyu không khỏi ngồi hẳn xuống sàn, bàn tay vô thức đặt lên lồng ngực trái nơi có một trái tim bất chợt đang đập nhanh hơn. Nhưng tình huống hiện tại khiến cho cậu không thể nào tiếp tục dây dưa lâu hơn đành phải nhanh chóng đứng dậy sửa soạn chuẩn bị mọi thứ.

Vừa ra khỏi cửa nhà, Haruto vốn đang cầm điện thoại xem bâng quơ một vài thứ để giết thời gian nghe thấy động liền lập tức ngẩng đầu dậy hướng về phía Junkyu làm một cái mỉm cười. Junkyu cố gắng giữ cho vẻ mặt mình trở nên điềm tĩnh không nhanh không chậm bước về phía bên kia đường. Bầu trời gần đây đã bắt đầu chuyển lạnh, Junkyu có chút rụt người lại trước một cơn gió thổi đến. Haruto trông thấy vậy thì nhanh chóng tiến lên vươn tay chỉnh lại chiếc khăn choàng trên cổ đối phương không quên nhỏ giọng nhắc nhở vài câu.

"Trời gần đây lạnh rồi, em phải chú ý giữ ấm thân thể một chút mới không sinh bệnh"

Junkyu cảm thấy hai má mình có chút nóng lên đành phải cúi mặt xuống hòng giấu đi hai quả đào hồng hồng trên má xuống tấm khăn len ấm áp. Haruto cầm lấy tay cậu kéo về chiếc xe đạp, đầu tiên chính mình ngồi lên xe trước sau đó nhìn cậu đánh đầu ra phía sau lưng mình ra hiệu.

Junkyu di chuyển bước chân rụt rè ngồi lên chiếc yên xe phía sau. Ánh mắt cậu nhìn tấm lưng rộng phía trước mặt mình có chút thẫn thờ.

"Ôm chặt nhé, nếu không ôm mà em có lỡ rơi giữa đường tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy"

Không đợi đối phương trả lời, Haruto liền vòng tay ra phía sau nắm lấy tay cậu đặt lên eo mình. Hài lòng nhìn bàn tay trắng trẻo đang đặt trên eo chính mình, Haruto cười thầm sau đó mới bắt đầu đạp những vòng xe đầu tiên. Junkyu ban đầu có chút e dè nhưng một lúc sau cũng từng chút một siết những ngón tay của mình vào chiếc áo khoác của Haruto.

Junkyu ngước nhìn những cảnh vật hai bên đường, đây không phải là một đoạn đường lạ lẫm, thậm chí ngược lại còn vô cùng quen thuộc. Nhưng không hiểu vì lí do gì hôm nay cậu lại cảm thấy nơi này có chút lạ. Cũng là những tán cây bên đường, những cửa hàng đang chuẩn bị mở cửa vào mỗi buổi sớm ấy, mọi thứ quen thuộc đến mức ghi tạc trong trí nhớ không sai một li nhưng cái cảm giác lạ lẫm hôm nay vẫn là chiếm vô cùng lớn.

Có lẽ...là vì có anh chăng.

Nghĩ đến đây, Junkyu lại nhìn tấm lưng trước mặt mình đang chuyển động nhịp nhàng theo từng vòng quay xe đạp. Con người từng tưởng chừng như ở rất xa thì nay lại gần ngay trước mắt. Ở một khoảng cách không thể nào gần hơn này, Junkyu chợt nhận ra bản thân mình đã phải trải qua nhiều thứ như thế nào mới có thể có được chúng.

| HaruKyu | Haruto x Junkyu - Lo SientoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ