Chương 48: Hoa này, thật xấu

3K 335 18
                                    

Editor: Kiều Tiếu

Đèn flash tắt hết làm cho thính phòng trở nên tối tăm.

Nam Tinh từng bước lại gần, đứng trước mặt Quyền Tự, khom khom lưng:

"Sao anh lại tới đây?"

Cánh tay tái nhợt của Quyền Tự đưa lên, túm chặt cổ tay cô, kéo người sáp lại gần mình.

Vết xanh tím ứ đọng trên mu bàn tay tựa hồ lại tăng thêm.

Giọng nói hắn khàn khàn.

"Sao hử? Tôi đến đây đã quấy rầy em đánh đàn cùng với người đàn ông khác?" 

Lời vừa nói ra, Bạch Vũ bên cạnh lập tức ho khan.

Thật nồng, toàn mùi chua loét.

Từ xa xa Nam Vũ thấy một màn như vậy, sắc mặt lập tức đen xì.

Người đàn ông đó đang làm gì?

Đang đùa giỡn chị của hắn?

Hắn ba bước hóa hai bước nhanh chóng xuống sân khấu, đi đến thính phòng.

"Anh tôn trọng một tí cho tôi!"

Vừa nói vừa cầm chặt cổ tay Nam Tinh, muốn kéo người ra đằng sau mình.

Nam Vũ nâng mũ lên, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Quyền Tự.

Từ chỗ nào lăn ra một tên bệnh 'già' sắp chết thế này. (bệnh 'già': hiểu nôm na là anh Khoai Sọ chê anh nhà vừa lớn tuổi vừa có bệnh ấy.)

Nam Vũ dừng sức kéo, kết quả bàn tay của Quyền Tự giữ Nam Tinh cực kỳ chặt, theo quán tính, mu bàn tay của Quyền Tự đập vào tay vịn của ghế.

Thế là, mu bàn tay đầy lỗ kim vừa truyền dịch không lâu, bởi vì dùng sức va chạm, từng giọt máu lại chảy ra ngoài.

Bàn tay hắn trắng bệch, mu bàn tay lập tức xanh tím một mảng, máu chảy từng giọt từng giọt chảy không ngừng.

Bạch Vũ cả kinh:

"Thiếu gia!"

Nam Tinh lập tức tránh khỏi sự lôi kéo của Nam Vũ, duỗi tay che lại mu bàn tay của Quyền Tự.

Cô nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của hắn, lại nhìn những giọt máu đang chảy ra.

Trái tim như thể bị người nắm chặt lấy, hung hăng dùng kim đâm vào, đau đớn cực kỳ.

Vệ sĩ đi theo sau, ngay tức khắc đưa hộp thuốc qua.

Nam Tinh mở ra hộp thuốc, ngồi xổm xuống, lấy ra băng gạc và thuốc ngưng máu, thuần thục xử lý miệng vết thương cho hắn.

Một bên xử lý, một bên ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó nhíu mày:

"Bác sĩ không cho anh xuất viện, anh lại chạy loạn khắp nơi, sớm muộn gì cũng sẽ bị thương."

Mà Nam Vũ thì trố mắt ở đằng kia, nhìn động tác thuần thục của Nam Tinh.

Song, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của tên bệnh 'già' sắp chết kia, có vẻ đã sớm thành thói quen nhìn Nam Tinh xử lý miệng vết thương cho hắn.

[ EDIT ] CỐ CHẤP ĐẠI LÃO VỪA SỦNG VỪA LIÊUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ