Tướng Quân Biên Quan (36) - Động phòng

78 12 0
                                    

Editor: Trầm Âm

Nhưng ai ngờ ở cuối hành lang đã sớm có một bóng đen chờ đợi gã từ lâu. Trong mắt gã sai vặt hiện lên một tia sắc bén, chủ động ra tay, kỳ thật cũng không phải là muốn công kích người nọ, chỉ là muốn nhân cơ hội hắn né tránh, gã sẽ nhanh chóng chạy trốn!

Ai ngờ người nọ không né tránh, mà thuận thế bắt lấy công kích của gã, mượn lực đánh trở về. Gã sai vặt bất đắc dĩ, đành phải dùng toàn bộ sức mạnh. Hai người lập tức so chiêu. Chỉ sau mấy chục chiêu, gã sai vặt phát hiện võ công của người trước mắt mạnh hơn gã rất nhiều, đánh bại hắn để đào tẩu là chuyện không có khả năng. Vì thế, trong lòng gã lập tức sinh ra một độc kế. Gã móc ra cái khăn tay chứa đầy độc phấn, giơ tay rải toàn bộ lên mặt đối phương, còn gã thì lại lắc mình thối lui đến một bên.

Đây là độc phấn mà bọn họ quen dùng. Sau khi đụng vào mắt, lập tức liền có cảm giác hai mắt đau đớn, không thể nhìn rõ xung quanh. Nếu kịp thời trị liệu thì còn tốt, nếu muộn thì hai mắt sẽ chậm rãi trở nên mơ hồ, cuối cùng là hoàn toàn mù.

Gã sai vặt rải xong độc phấn liền vọt qua một bên, chờ đối phương trúng chiêu mà kêu lên thảm thiết, còn bản thân gã thì sẽ nhân cơ hội mà đào tẩu.

Chỉ là một lúc sau cũng không có bất kỳ âm thanh gì. Trong lòng gã sai vặt cảm thấy ngoài ý muốn. Lúc này, ở phía đối diện có một người đi ra từ bóng tối, ánh trăng chậm rãi chiếu lên toàn thân hắn. Gã sai vặt liền thấy một người ăn mặc vô cùng quái dị. Không nói tới việc người nọ mặc một thân khôi giáp, mà trên đầu còn mang theo một cái nón lông cùng loại với cái mà nữ tử sử dụng khi đi ra ngoài. Toàn thân người nọ bao vây đến kín mít, ngay cả trên tay cũng mang một cái bao tay quái dị. Chẳng trách, vừa rồi gã giao thủ với hắn, gã có cảm giác như đánh vào một tấm sắt!

Người sắt kia không tổn hao một chút lông tóc nào, hiện tại đang đứng ở trước mặt gã sai vặt, đánh vài cái liền chế phục được gã ta, cũng sử dụng dây thừng vây khốn gã lại. Sau đó hắn mới tháo cái nón lông vũ xuống.

Người này là Lâm Thành!

Đừng thấy thường ngày hắn hi hi ha ha ở trước mặt Mặc Yên, còn có chút mơ hồ. Nhưng để trở thành đệ nhất thị vệ ở bên người Nhàn Vương thế tử, hắn nhất định phải có điểm hơn hẳn người thường. Võ công cao cường chính là một trong các phương diện đó.

Tháo mũ lông xuống, Lâm Thành thở phào nhẹ nhõm, "Ôi! Mang theo đồ vật như vậy thật khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi! Không chỉ chắn tầm mắt, mà còn khiến người ta cảm thấy khó thở! Chả trách các tiểu thư đó không muốn ra cửa! Nhưng cũng may mắn là lão tử mang theo cái này, nếu không lão tử đã trúng chiêu của ngươi rồi!"

"Ngươi còn dám dùng độc! Còn định rải lên mắt của lão tử! Ngươi có tin hay không, hiện tại lão tử liền đáp lễ, chọc mù mắt chó của ngươi!" Lâm Thành lải nhải. Thuộc tính lảm nhảm lại bắt đầu phát tác!

Gã sai vặt vừa nghe thấy lời này, thân mình gầy yếu liền run lên ba cái!

Đôi mắt của Lâm Thành rất tốt, có thể nhìn thấy mọi vật trong bóng tối một cách rõ ràng. Nhìn thấy bộ dạng túng quẫn của gã sai vặt, hắn liền cười ha ha, "Xem bộ dáng hiện tại của ngươi! Hôm nay lão tử sẽ tha cho ngươi! Giữ ngươi lại còn có chỗ hữu dụng! Bất quá, phu nhân thật sự là thần cơ diệu toán mà! Biết đồ ăn sẽ bị hạ dược, liền kêu người chuẩn bị hai phần! Biết các ngươi sẽ nhân cơ hội này để tới tân phòng, liền an bài chúng ta tới đây mai phục, chờ các ngươi chui đầu vô lưới! Còn biết các ngươi thích sử dụng ám chiêu, đánh không lại liền hạ độc, cố ý cho chúng ta chuẩn bị loại trang phục này! Phu nhân đúng thật là nữ tử thông minh nhất mà ta từng thấy!"

QUYỂN 1 [EDIT] [XUYÊN NHANH] NỮ PHỤ ÁC ĐỘC ĐỀU BỊ TA NGƯỢCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ