Bệnh nhân đặc biệt

1.8K 81 18
                                    

Kim Taehiong (26 tuổi)-một bác sĩ tâm lí tài giỏi nhất nhì thành phố Seoul phồn hoa này. Hôm nay là ngày nghỉ của anh nhưng anh lại không được nghỉ tí nào, mí mắt nặng trĩu vì thức khuya xem bệnh án.

"Chào bác" anh lịch thiệp cười nhìn người phụ nữ nọ, người phụ nữ chỉ nhẹ cười mỉm chi rồi chào lại

"Chào bác sĩ" nói rồi anh mời hai người vào nhà. Sau lưng người phụ nữ là một cậu trai cao ráo và có phần...khá đô con

"Đây là con trai của bác ạ?"  anh nhẹ nhàng hướng ánh mắt đến cậu trai ngồi khép nép ngay ngắn kế bên người phụ nữ

"Đúng rồi, còn về bệnh án thì tôi đã gửi mail cho bác sĩ rồi đó" người phụ nữ hiền hoà nói

"Vâng ạ! Bác có thể cho cháu biết thêm về ngoại giao của bé không ạ?" cậu trai ngồi đó nãy giờ im lặng thì đột nhiên ngẩn mặt lên nhìn anh với đôi mắt 7 phần lạnh lùng 3 phần phẫn nộ

"Ừm thì như cậu biết đấy nó luôn cho rằng ai tiếp xúc hay thân thiết với nó đều phải **** nên là về vấn đề ngoại giao thường không có bạn hay ai đó thân thiết ngoài tôi cả. Thật ra chuyện này xảy ra khi cả ba và bà nội của jeongguk mất...lúc đó cả hai đang đi mua quà sinh nhật cho sinh nhật lần thứ 12 của nó nhưng...chẳng may gặp tai nạn mà qua đời" nói đến đây người phụ nữ bật khóc nức nỡ lên

Jeon Jeongguk (16 tuổi)-bệnh nhân đặc biệt của taehiong.

Nó muốn lại an ủi bà nhưng nó không dám đụng đến bà. Anh thu vào tầm mắt hành động đó rồi mỉm cười ôn nhu

"Hay bác cho bé ở lại đây với cháu nhé!" bà jeon không khóc nữa mà ngước mặt lên khó hiểu nhìn anh

"Dạ cháu muốn ở gần để tiện theo dõi hơn ấy ạ"  bà jeon không nói gì nữa, trầm ngâm một lát liền đồng ý

"Vậy tôi qua nhà lấy quần áo cho thằng bé nhé!" nói rồi bà định khẽ hôn lên tóc nó nhưng nó né đi khiến bà đau lòng không thôi

"Jeongguk, em bao nhiêu tuổi nhỉ?" anh bắt đầu bắt chuyện với nó

"Mười...mười sáu" anh lại gần nó, ngồi xổm xuống trước mặt nó. Nâng chiếc cầm nhỏ của nó lên vuốt ve, nó hoảng hốt vội né ra xa anh một bước chân dài

"Nào em đói không?" nó lắc đầu

"Uống nước nha?" nó gật đầu. Anh mỉm cười đi lấy nước cho nó, một lát sau anh quay lại thì nó đã ở ngay tấm ảnh của anh mà đứng ngắm nhìn

Tấm ảnh đó anh chụp lúc đi Pháp và anh chụp theo kiểu cổ điển. Vì quá yêu thích nó nên anh đã làm một khung ảnh lớn treo ngay đường đi lên cầu thang

"Đẹp không?" nó giật mình nhìn anh rồi gật đầu

"Nước nè" đưa cho nó ly nước rồi ôn nhu xoa đầu nó mặc dù...nó cao hơn anh tận một cái đầu

"Cảm...cảm ơn" anh mỉm cười khi nghe nó nói lời cảm ơn

"Bé muốn đi tham quan nhà anh không?"  nó nhẹ gật đầu, rồi bước đi theo sau anh

...

"Đây là nhà bếp nè, nếu bé muốn nấu nướng gì đó thì cứ dùng tự nhiên nhé! Không cần xin phép. Đồ ăn dự trữ thì anh luôn mua mỗi chủ nhật để ăn cho cả tuần vì thế không lo thiếu đồ ăn nhé! Bếp này khởi động như vậy nè" anh nhiệt tình hướng dẫn, nó nhiệt tình nhìn anh, nhìn mỗi nụ cười của anh

[Kooktae] Bác sĩ tâm lí và bệnh nhân đặc biệt!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ