chap 3

1.2K 85 0
                                    

   Công việc của tôi luôn rất bận rộn. Luôn phải đi sớm về khuya, có nhưng hôm về tới nhà thì dì Nam đã ngủ rồi. Cũng có thể do giờ sinh hoạt của tôi khác với mọi người nên sau hôm say rượu đó tôi vẫn chưa gặp anh. Như thế cũng tốt, không gặp tôi có khi sẽ làm anh thoải mái hơn.

   Ngày cưới của Gun vs p'Off đang tới gần. Cậu chàng sợ tôi quên nên ngày nào cũng nhắn tin nhắc nhở. Thật lòng tôi mừng thay cho cậu ấy. Hai đứa chúng tôi đều gặp được người mình yêu thời sinh viên. Giờ cậu ấy đã hạnh phúc rồi. Lúc đó tình yêu của hai người họ được xem là hợp đôi, môn đăng hộ đối. Gia đình 2 bên lúc đầu có cấm nhưng sau đó họ cũng vượt qua được.

    Thật lòng tôi rất ngưỡng mộ Gun. Người nhỏ bé nhưng ý chí lại rất kiên cường, họ cùng nhau vượt qua khó khăn. Còn tôi, tôi năm đó lại chọn cách yếu hèn là rút lui. Vì tôi không có sự ủng hộ như cậu ấy, vì tôi không xứng với anh, vì tôi là một kẻ yếu đuối. Tôi có lỗi với anh.

    Đám cưới cuối cùng cũng tới. Do đông người nên buổi sáng thì tổ chức tiệc cưới với người nhà. Đến tối đám bạn thân thiết mới tụ tập lại, cũng xem như là làm 2 cái đám cưới đi. Chắc cậu nhóc nhỏ con đó mệt lắm, chạy cả ngày không được nghỉ.

   Lúc tôi đến đã khá đông người rồi. Cũng có vài người quen, thấy tôi ai cũng ngạc nhiên vì không ai biết tôi đã về nước cả. Tôi nhanh chóng đến chào hỏi tặng quà cho nhân vật chính ngày hôm nay rồi tìm một bàn ngồi nói chuyện với mọi người. Những người ngồi ở đây đều có quan hệ không tệ với tôi, nói chuyện cũng rất rôm rả.

    Ngồi một lúc thì Tay tới. Hôm nay anh mặc áo màu vest xanh, trông anh đẹp trai lắm. Còn rất nổi bật nhìn một cái là nhận ra ngay. Anh với p'Off là bạn thân, nên có mặt ở đây cũng không có gì lạ. Tay đến chào hỏi 2 chú rể rồi cũng nhanh chóng chọn một bàn ngồi. Trước khi đi ánh mắt anh còn lướt qua đây một cái. Không hiểu sao, vừa nhìn thấy ánh mặt ấy tôi liền vội cúi mặt xuống tránh đi. Tránh làm gì chứ, anh ấy cũng đâu có nhìn tôi, ngu ngốc chết đi được.
__________

   Lúc vừa bước vào cửa tôi đã nhìn thấy em đang ngồi ở bàn phía trong góc rồi, nhưng lại chả biết nên bày ra vẻ mặt gì. Cuối cùng vẫn là làm như không biết mà lướt qua. Đến chào hỏi thằng bạn thân một chút rồi cũng nhanh chóng tìm một bàn có người quen ngồi. Đã bảo không quan tâm rồi nhưng không hiểu sao vẫn không nhịn được mà nhìn qua em một chút.

   Em đang cùng người khác cười nói, thế tại sao em lại không đến nói chuyện với anh. Chúng ta ở chung một chung cư không phải sao? Hay là do em đã thật sự quên anh rồi, đến chào hỏi một câu em cũng không muốn hả New?

   Từ trước tới giờ tôi luôn rất ghen tị với tình yêu của Off. Nó được mọi người đánh giá là môn đăng hộ đối, được gia đình đồng ý. Còn chúng tôi lại không được như vậy. Ai ai cũng chỉ trích New, nói em không xứng với tôi, gia đình tôi cũng không thích thứ tình yêu này . Thời điểm đó tôi biết em vì chuyện đó mà rất áp lực. Nhưng em lại không hề nói ra mà một mình chịu đựng. Nhưng có lẽ là chịu không nổi nữa mà em ấy đã bỏ đi chăng?

   Tôi luôn quan sát em từ xa. Em không nói nhiều lắm, lâu lâu còn cười một cái sau đó nhấp một tí rượu. Uống không nhiều, có lẽ sẽ không say như hôm trước. Nhưng quan trọng là trong nụ cười của em tôi không nhìn thấy được sự tinh nghịch vui vẻ của trước kia. Nụ cười của em rất tiêu chuẩn, như thể em đã cười như thế thành thói quen luôn rồi. New trước kia là một người rất tùy hứng và thoải mái, em nói em không thích cuộc sống của mấy người nhà giàu, lúc nào cũng phải giữ gìn hình tượng, đến cười cũng rất giả tạo. Nhưng em bây giờ lại đang làm cái điều mà em không thích đó. Nhìn đi nhìn lại vẫn có chút không quen.
__________

Về Bên Nhau (TayNew) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ