Vương Nhất Bác trên lưng con tuấn mã trở về Bách quốc, mang theo một thân thể đã không còn hơi ấm.
Hắn để y ngồi phía trước, quay mặt lại đối diện với hắn, đầu y tựa vào bên hõm vai rắn chắc của hắn. Hai hàng mi đen nhánh yên tĩnh nhắm nghiền, tựa như đang ngủ một giấc an yên vô lo vô nghĩ.
Đi suốt một đêm dài, đến hiện tại mặt trời đã lên cao. Vương Nhất Bác cởi chiếc áo choàng đen của mình ra, khoát lên người y, bao bọc y khỏi sự nóng rát của ánh nắng mặt trời.
Hắn nghiêng mặt, cọ cọ vào bên má Tiêu Chiến, thủ thỉ một câu, "Chiến Chiến ngủ thật ngoan".
Qua một ngày đêm, đã nửa chặng đường, bước chân con tuấn mã vẫn chưa từng ngừng nghỉ. Hắn phải nhanh chóng mang y trở về, thân thể y gầy gò, thời tiết lại khắc nghiệt ngày nóng đêm lạnh như vậy, y nhất định không chịu nổi.
Mặt trời lặn xuống một phần phía sau dãy núi, con tuấn mã hí vang một tiếng, đột ngột dừng bước chạy khiến sỏi đá văng lên tung tóe.
Phía trước, khoảng 10 tên hắc y nhân đang chặn thành một hàng.
Vương Nhất Bác khẽ nheo mắt khinh bỉ.
Không ngờ tên Liêu Dương đó lại tiểu nhân đến mức, chơi trò tập kích giữa đường. Đây chính là muốn triệt đường sống?
Vương Nhất Bác bước xuống ngựa, vươn tay rút ra thanh bảo kiếm, tay còn lại vẫn luôn giữ chặt ái nhân trong lòng, khẽ vỗ nhẹ vào tấm lưng y thay cho lời trấn an.
Cơ thể hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đã nhiều ngày không ăn không uống, trong vòng tay vẫn luôn ôm chặt một bảo bối, việc chống trả không phải đơn giản.
Đánh hạ được một vài tên, trong phút lơ là, một nhát kiếm sượt qua cánh tay hắn, khiến vết máu văng lên gương mặt trắng nõn của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác ngừng tay, ánh mắt hiện rõ lên sự hoảng loạn. Hắn điên cuồng dùng tay áo mình lau những vết máu đỏ tươi xấu xí ấy.
Tiêu Chiến ưa sạch sẽ như vậy, nhất định không thể để gương mặt này của y bị vấn bẩn được.
Tên hắc y nhân thừa cơ hội Vương Nhất Bác không chú ý đến, nhắm vị trí ngay tim, một đường kiếm đâm thẳng đến.
Thế nhưng, Vương Nhất Bác không hề có bất kì có phản ứng nào.
Tay hắn vẫn liên tục lau mặt y, miệng vẫn luôn lẩm bẩm, "Lau sạch rồi, không còn bẩn, không bẩn nữa".
Hắc y nhân rút kiếm lại, máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài, thấm ướt một mảng lớn y phục. Hắn ta định dùng một nhát kiếm nữa để kết liễu Vương Nhất Bác thì bất ngờ cổ tay cầm kiếm của hắn đứt lìa, rơi xuống mặt đường.
Nhị Hoàng tử thu lại kiếm, một thân uy phong đang ngồi trên lưng ngựa, phía sau là một đội quân triều đình. Vương Hàn Lâm ra lệnh bắt sống những tên hắc y nhân còn lại, sau đó nhanh chóng xuống ngựa, bước lại gần hai thân ảnh phía trước.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] Tình Thiên Niên Kỷ
FanfictionNhân vật chính: Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến Thể loại: Cổ trang, hiện đại, luân hồi chuyển kiếp, ngọt, ngược (có chút xíu thôi), HE Tác giả: Hạ Li Tác phẩm hoàn toàn là trí tưởng tượng, xin đừng áp dụng lên người thật, cảm ơn! "Sau khi ta đi rồi, ngư...