Chương 12 Cô thật tốt ~ em thật cảm động

1.3K 132 2
                                    

"Hiện tại tay chân có sức lực chưa? Quần áo......"

"Có sức có sức, em có thể tự mình thay!" Phác Thái Anh nhanh chóng nói.

Nếu bị Lạp Lệ Sa xem một lần nữa, nàng sẽ thẹn thùng ngất xỉu mất.

Lạp Lệ Sa nâng tay lên hơi hơi ngưng lại, mắt nhìn cánh tay trắng thon của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh ý thức được Lạp Lệ Sa không quá tin tưởng chính mình đã khôi phục khí lực, từ trên giường đi xuống, biểu diễn thể dục cho cô xem, "Uống trà gừng đường đỏ xong, hiện tại toàn thân em đều tràn đầy sức lực."

Lạp Lệ Sa nghe xong, thoạt nhìn cũng không phải bộ dáng thật cao hứng, nhàn nhạt gật gật đầu, nói: "Vậy em tự mình thay đi." Xoay người đi ra ngoài.

Lạp Lệ Sa đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, hộ sĩ đang sửa sang lại quầy thấy cô liền cười, "Lạp giáo sư, tiểu cô nương bên trong đã nói với ngài chưa?"

Lạp Lệ Sa mắt lạnh hơi rung, "Nói cái gì?"

Hộ sĩ đem cồn tiêu độc sắp lại chỉnh tề, bớt thời gian trả lời: "Tiểu cô nương kia nói, Lạp giáo sư đối với em ấy thật tốt quá, về sau em ấy cũng sẽ đối xử đặc biệt đặc biệt tốt với ngài. Tri ân báo đáp, ánh mắt nhìn bằng hữu của Lạp giáo sư không tồi a."

"......Ân." Lạp Lệ Sa mắt nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, ngực buồn bực đột nhiên biến thành một chút vui mừng, "Ánh mắt tôi vẫn luôn rất tốt."

Phác Thái Anh thay quần áo mà Lạp Lệ Sa mang tới, gấp gọn đồ bệnh nhân đặt trên giường bệnh, bỏ quần áo ướt của mình vào bọc nilon, cầm đi đến trước cửa, thật cẩn thận kéo cửa phòng ra.

Ánh mắt mới vừa dò ra, liền đối diện với con ngươi của Lạp Lệ Sa.

"Lệ Sa ~" Phác Thái Anh nhấp môi cười, từ bên trong phòng bệnh đi ra, mềm mại gọi tên cô.

Quần áo Phác Thái Anh mặc trên người hiện tại đều là Lạp Lệ Sa chọn trong tủ quần áo của nàng, áo thun trắng, áo khoác màu hoa anh đào, quần jean màu lam nhạt, còn có bên trong... Là nội y màu anh đào.

Tiểu cô nương trước mắt tươi mát non mềm như vậy, như là chồi non mới nhú tươi mới nghênh đón sương mai, khuôn mặt nhỏ nhìn Lạp Lệ Sa tràn đầy tín nhiệm cùng hân hoan.

Không ai phát hiện đáy lòng Lạp Lệ Sa bất chợt bùng lên lửa nóng xao động, cô lạnh mặt lấy quần áo ướt từ trong tay Phác Thái Anh, "Đi thôi."

Phác Thái Anh vội vàng theo sau, không quên chào tạm biệt hộ sĩ: "Hộ sĩ tỷ tỷ chúng ta đi nha."

Hộ sĩ cười tủm tỉm vẫy tay, "Tạm biệt, sau này vẫn là không cần phải gặp lại mới tốt."

Lạp Lệ Sa ở ngoài cửa mở ô ra, quay đầu nhìn Phác Thái Anh chạy tới.

"Đứng gần tôi một chút, không được để dính mưa nữa." Ngữ khí nhàn nhạt.

Phác Thái Anh còn có chút ngượng ngùng, thời điểm tới nữ thần chủ động ôm lấy eo nàng, hiện tại nàng......

Phác Thái Anh đi đến dưới ô, vươn tay liền vòng ôm lấy eo nhỏ của Lạp Lệ Sa.

[Lichaeng - Cover] TA ĐOẠT BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHỦNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ