Mắt thấy sắp vào thu, lá cây còn chưa vàng hết, mà đã có chút se se lạnh. Thiệu Hân Đường ôm chăn tơ tằm, thoải thoải mái mái đánh một giấc ngủ trưa trong phòng ngủ lầu hai. Nói chính xác thì giấc ngủ trưa này là từ giữa trưa kéo dài đến sẩm tối...
Thiệu hân đường là bị đói tỉnh, cậu ngái ngủ ôm cái bụng rỗng đi mở cửa, ngoài cửa đã có người hầu đứng sẵn chờ dẫn cậu đi ăn cơm
Gió lùa qua hành lang, nhất thời cảm thấy vô cùng khoan khái. Thiệu Hân Đường duỗi thắt lưng, phấn chấn đi về phía phòng ăn
Phòng ăn phong cách tây phương được trang trí hết sức tráng lệ, so với nhà của người bình thường lớn hơn gấp mấy lần. Lúc Thiệu Hân Đường tiến vào, mọi người đều đã yên vị. Ngồi hai bên bàn là Diêm Lượng và Tôn Đức Toàn, Vu Chiến Nam ngồi ở đầu bàn, vị trí bên tay trái hắn để trống, bên tay phải ngồi một tiểu shota mày rậm mắt to, để kiểu đầu dưa hấu
Thiệu hân Đường nhìn đứa nhỏ vô cùng giống Vu Chiến Nam lại vô cùng đáng yêu, đôi mày xinh đẹp nhướn lên, đi thẳng đến vị trí trống bên tay trái Vu Chiến Nam ngồi xuống, thì nghe Vu Chiến Nam nói: "Ngủ cả buổi chiều, em không sợ tối ngủ không được à"
Tôn Đức Toàn và Diêm Lượng nghe rồi lẳng lặng trao đổi ánh mắt, sau đó lại ăn ý dời đi. Khoảnh khắc đó, biểu đạt trong mắt của hai người vô cùng giống nhau, rõ ràng là ông không cho người ta đi gọi, vì thế mọi người mới phải trơ mắt nhìn món ngon mê người đầy bàn hơn nửa giờ có được hay không!
Đứa nhỏ nhướn lưng thẳng tắp, không chút nhúc nhích. Tư thế tiêu chuẩn như một tiểu thân sĩ trong xã hội thượng lưu, chỉ có đôi mắt hơi hơi mở lớn kia tiết lộ sự tò mò của nó. Người khách để bọn họ đợi chừng nửa giờ thế nhưng mặc áo ngủ, còn ngủ trong nhà của nó...
Hơn nữa... anh này thật đẹp... sau này nó cũng muốn xinh đẹp như vậy...
Thiệu Hân Đường không thèm để ý đến Vu Chiến Nam, mà nói với Vu Nhất Bác đang mải nhìn chằm chằm mình: "Bé đẹp trai tên là gì?"
Phải đến khi Tôn Đức Toàn khẽ đá chân nó một cái dưới gầm bàn, Vu Nhất Bác mới nhận ra anh trai xinh đẹp đang nói chuyện với nó, giọng nói cũng rất dễ nghe nha! Nó ngơ ngẩn trả lời: "Anh ơi, em tên Vu Nhất Bác"
Vu Nhất Bác nói xong, không biết vì sao trong phòng đột nhiên lặng đi, ngay cả tiếng chén đũa chạm vào nhau cũng không có. Một lúc lâu, nó mới nghe thấy phụ thân nó trầm giọng nói: "Gọi chú!"
Rõ ràng là anh mà! Nhưng Vu Nhất Bác cũng không dám chống lại phụ thân quyền uy của nó, trong lòng ủy khuất nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Chú"
Đôi mắt xếch xinh đẹp của Thiệu Hân Đường tràn đầy ý cười, nói: "Nhất Bác à? Kiểu tóc rất ngầu, cắt ở đâu đấy, chú cũng dẫn con của chú đi cắt"
Vu Chiến Nam ngẩng đầu nhìn cậu: "Ngầu?"
Thiệu Hân Đường: "Ách, ý là đẹp"
Ô ô ô, chú xinh đẹp cũng nói kiểu tóc của mình đẹp mừ, nhưng mà ngày mai nó sẽ biến thành hòa thượng nhỏ xấu xí rồi... Trái tim bé nhỏ của Vu Nhất Bác thắt lại, vô cùng tiếc hận nói với Thiệu Hân Đường, hi vọng cậu hiện tại nhìn nhiều nhiều chút, ngày mai sẽ không còn rồi: "Ngày mai sẽ cạo trọc rồi"
![](https://img.wattpad.com/cover/298595253-288-k409333.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐÃ FULL] [Cao H] Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử
General FictionThể loại: Trọng sinh, dân quốc, cường thủ hào đoạt, bá đạo trung khuyển tra công x phúc hắc yêu nghiệt nữ vương thụ (có điểm vạn nhân mê), HE, có chút ngược nhẹ Tình trạng: Hoàn (Chính văn 87 chương+ PN) Là một câu chuyện nói về cuộc đời của một d...