" sắp tới lớp ta sẽ có chuyến trải nghiệm thực tế, các em muốn đi đâu nào?" thầy chủ nhiệm vừa bước vào, vui vẻ thông báo.
cả lớp tôi ồ lên như cái chợ, xung quanh nổi lên tiếng bàn tán đầy phấn khích. tôi thật sự không biết lúc đó mình đã nghĩ gì, nhưng cánh tay tôi đột nhiên giơ lên, trước sự ngạc nhiên của bấy nhiêu người trong lớp. vì bình thường, tôi vốn là một con nhỏ lúc nào cũng thui thủi một mình, chẳng nói chuyện với ai bao giờ mà.
nhưng giờ đây, cái bình thường ấy lại tiếp diễn rồi.
" mời em"
" incheon thì sao ạ?" tôi khẳng khái nói, nhìn thẳng vào mắt thầy.
"ừm, incheon cũng được ấy..."
tôi thở phào, lòng dãn ra một chút. bỗng dưng, một bạn khác cho ý kiến.
" thầy ơi, ta hãy đi nơi nào ấm áp một chút, như đảo jeju ấy ạ!"
cả lớp đồng thanh nói "phải đó, phải đó!". thầy giáo đứng trên bục cũng gật gù. cũng phải thôi, incheon sao mà so được với jeju.
tôi đã quá ích kỉ khi chỉ nghĩ đến bản thân mình rồi. vậy nên khi bỏ phiếu, tôi đã chọn jeju.
....
tôi không có trong tay bất cứ thông tin liên lạc nào của cậu ấy. tôi tìm đến nhà của cậu, nhưng căn nhà đã treo biển cho thuê. hình như mẹ và em gái cậu ấy đã dọn đi chỗ khác. sao cậu ấy cứ như đã tan biến vào hư vô không một chút lưỡng lự vậy. tôi thở dài thườn thượt, lủi thủi ra về.
cảm giác mất đi một người quan trọng... thực sự quan trọng, chẳng dễ chịu một tí nào. thỉnh thoảng tôi lại thấy đáy con tim mình nhói lên khi nhìn lại những nơi chốn thân thuộc, nơi lúc nào cũng thấy cậu đứng đó và nhoẻn miệng cười tươi.
....
một ngày hè oi ả và nắng như đổ lửa. tôi dành hầu như toàn bộ thời gian của mình ở trường và lớp học thêm, chỉ vì một mục đích đó là đỗ đại học. nhìn những khuôn mặt ai nấy trong lớp đều đầm đìa mồ hôi dù điều hoà đang mở, tôi cảm thấy mình cũng cần thật sự cố gắng.
hôm nay tôi đi học về buổi trưa. những bản hoà tấu của ve sầu làm tôi hơi nhức đầu, nên chỉ muốn về nhà thật nhanh rồi chui tọt vào máy lạnh. nhưng điều gì đó đã cầm chân tôi ở trước cổng
một lá thư... từ kim taehyung
ya cái tên này, lặn mất tăm 5 tháng liền rồi giờ mới thèm gửi thư cơ đấy. có khi nào quên địa chỉ nhà tôi giờ mới nhớ không nhỉ? nhưng tôi không thể giấu nổi niềm vui đang bung nở trong tim.
tôi vội chui tọt vào phòng, chưa thèm mở điều hoà. tôi mở lá thư nhanh chóng vì tôi rất tò mò cậu ấy viết gì cho tôi.
" gửi đến kim mijeong
cậu có khoẻ không? mọi việc vẫn suôn sẻ chứ?
chắc hẳn cậu đã rất lo lắng khi tôi đi mà không một lời từ biệt như thế. nhưng chuyện dài lắm, tôi sẽ kể vào lần tới, khi chúng ta gặp lại nhau.