Những kí ức chả mấy tốt đẹp không hẹn mà cùng nhau ùa về trong trí nhớ của Kha Vũ. Thật ra cậu không có quyền và càng không được phép quên đi chuỗi ngày đó. Hiện tại đối với cậu, Gia Nguyên là tất cả, là tình yêu, là nửa linh hồn nhưng khi ấy cậu đã nghĩ rằng bảo bối nhỏ của cậu thực sự là một cái đuôi phiền phức, không hơn không kém.
Kha Vũ là người thích tự do; hoa thơm, bướm đẹp đến mấy cũng chỉ có thể níu chân cậu trong chốc lát. Mang dáng vẻ cao cao tại thượng nhưng con người trong cậu thì lại chẳng hơn thằng khốn nạn là bao, gọi cậu là tra nam, fuck boy thì cũng không có mấy là nặng lời. Cậu thuộc tuýp người kéo quần lên là thành người xa lạ thế nên chưa có một mối quan hệ nào nồng cháy quá 3 ngày. Trước khi gặp Gia Nguyên; cậu chỉ toàn quen phụ nữ, nhiều tuổi có, ít tuổi có, từ Á sang Âu, cậu đều đã trải nghiệm hết. Cậu quen Gia Nguyên thì cũng chỉ vì cậu nhóc này dù là con trai nhưng lại quá mức xinh đẹp. Kha Vũ, cậu là muốn trải nghiệm những điều mới lạ, cậu không ngại vấn đề đối phương là nam hay nữ, chỉ cần bản thân thích thì có chết cậu cũng sẽ đâm đầu vào. Nhưng cậu luôn đặt ra giới hạn trong các mối quan hệ, thế nên trong đầu cậu khi ấy luôn chỉ nghĩ rằng cậu và Gia Nguyên sẽ chỉ là mối quan hệ thuộc kiểu ONS hay FWB gì gì đó, không có ràng buộc, vui thì ở mà dở thì đi. Và đó là lí do tại sao cậu lại biến mất khỏi tầm mắt của Gia Nguyên từng ấy ngày. Những ngày ấy, cậu đã không từ mà biệt, cậu cứ thế trầm luân vào các mối quan hệ khác, trai gái đều thử qua nhưng quả thật những cuộc tình chóng vánh đó không còn vui như xưa. Khi làm tình, cậu không còn lên đỉnh vì những cái mơn chớn của đối phương nữa, mà thay vào đó cậu lại sướng rên lên vì những hình ảnh Gia Nguyên đang hổn hển dưới thân mình do chính cậu tưởng tượng ra. Mục đích yêu đương trước giờ của Kha Vũ đơn giản là muốn tìm bạn tình, thế nên lí do mà cậu chia tay với Gia Nguyên cũng chỉ vì bạn nhỏ quá đỗi thanh thuần và cậu thì lại lười trong việc phải chờ đợi để được thỏa mãn cơn dục vọng lúc nào cũng sôi sục trong người. Cậu chỉ là vô tình sa vào ánh mắt thâm tình của Gia Nguyên, ấy vậy mà giờ đây cậu lại thật sự chìm đắm trong nó rồi.
Nhưng cho dù hiện tại Kha Vũ có yêu Gia Nguyên đến bao nhiêu đi chăng nữa thì quá khứ dơ bẩn kia cũng chẳng thể nào biến mất đi mà không để lại chút dấu tích được. Trước giờ cậu vẫn luôn tự mình dối mình rằng chỉ cần cậu đối xử tốt với Gia Nguyên thêm chút, yêu thương Gia Nguyên thêm chút thì mọi chuyện sẽ được coi như chưa từng xảy ra. Cậu thật sự đã diễn giỏi tới mức ngay đến chính bản thân cậu cũng quên đi cậu từng khốn nạn đến nhường nào. Nực cười thật!!! Một kẻ đốn mạt như cậu vậy mà vẫn dám cưỡng cầu muốn có được hạnh phúc, vẫn dám chê trách ông trời tại sao lại cướp đi hạnh phúc của cậu. Chẳng phải đây là quả báo mà cậu phải gánh lấy ư,... nhưng tại sao, tại sao người trực tiếp đón chịu cái hình phạt ấy lại là Gia Nguyên chứ? Gia Nguyên chẳng làm gì sai cả, mà có sai thì cái sai duy nhất của cậu nhóc ấy chính là yêu phải một kẻ trời không dung đất không tha như Châu Kha Vũ đây mà thôi.
Kha Vũ nhắm chặt mắt, cậu ngả người ra phía sau, hai tay cậu buông thõng cuốn nhật ký xuống đất như thể cậu đang muốn buông xuôi ngay cả hơi thở của mình vậy. Chợt chuông cửa reo lên từng hồi thúc giục, kéo cậu về thực tại tàn khốc xung quanh. Kha Vũ khó khăn đứng dậy, đi lại phía cửa. Cậu hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi nhẹ nhàng mở cửa. Cửa chưa kịp mở hết thì cái chất giọng quang quác đặc trưng của Lưu Chương đã cất lên tỏ vẻ trách móc:
BẠN ĐANG ĐỌC
49 Days.
FanfictionCó yêu thì khi bị phản bội mới đau lòng, tức giận. Có thương thì khi bị phản bội mới chọn cách tha thứ. Kha Vũ và Gia Nguyên không phải hai con người hoàn hảo nhưng họ lại trở nên thật trọn vẹn khi sánh bước cùng nhau. Dù có hiểu lầm nhau đến đâu đi...