Không gian tĩnh lặng một cách đáng sợ. Nó yên tĩnh đến mức mà bác tài xế có thể nghe thấy rõ được cả nhịp tim của mình. Bỗng " ring ring ring" chuông điện thoại của Kha Vũ reo lên từng hồi chuông thúc giục, nhưng cậu vẫn ngồi ỳ ra đấy chẳng mảy may gì đến việc sẽ nghe điện thoại cả. Hết đợt chuông này lại đến hồi chuông khác, cậu vẫn vậy không hề nhúc nhích. Bác tài xế ho nhẹ như để nhắc nhở cậu nghe điện thoại. Chà! Bình thường Châu Kha Vũ luôn được biết đến là một thanh niên hòa nhã, hiểu lễ nghĩa; vậy mà giờ đây khi bị bác tài xế ho nhắc nhở như vậy, cậu vẫn trơ ra như tượng. Bác tài xế thở dài:
- Cậu nghe điện thoại đi chứ! Gọi nhiều như thế thì chắc là có chuyện quan trọng đấy.
- Trên đời này đâu còn gì là quan trọng nữa đâu bác.
Kha Vũ điềm nhiên trả lời nhưng rồi cậu vẫn với tay lấy điện thoại ra và ngay lập tức tắt nguồn. Cậu thật sự không muốn nghe thêm một chút thông tin nào về cái tai nạn chết tiệt kia nữa. Mọi thứ lại trở về sự im lặng vốn có của nó. Kha Vũ lười nhác nhìn ra ngoài cửa kính xe taxi rồi nhận ra rằng không biết tự bao giờ mà trời đã trở gió và mưa to đến vậy. Gia Nguyên thích mưa lắm, cứ hễ trời mưa là bảo bối nhỏ của cậu lại mè nheo đi ra ngoài ngắm mưa, ngắm cho đã đời xong rồi lại rủ rê cậu đi ăn lẩu. Gia Nguyên là người đến từ vùng Đông Bắc vì thế trình độ ăn cay của cậu rất kém nhưng cậu vẫn luôn rủ Kha Vũ đi ăn lẩu chỉ vì đó là món ăn ưa thích của Kha Vũ. Quen nhau chưa được 1 năm, chính thức ở với nhau cũng chỉ được vỏn vẻn có mấy tháng thế nhưng mọi sở thích của Kha Vũ đều được Gia Nguyên nắm trọn trong lòng bàn tay. Một cậu bé đáng yêu, tốt bụng và hiểu chuyện như vậy tại sao phải gặp cái cơ sự như thế chứ. Kha Vũ nở một nụ cười chua chát.
Quãng đường từ tiệm hoa đến bệnh viện ABC chỉ dài vỏn vẹn có 5 km vậy mà cậu tưởng chừng như nó dài hàng trăm hàng vạn cây số vậy. Cậu vừa muốn nhanh chóng đến bệnh viện nhưng trong thâm tâm, cậu lại càng sợ khi phải đối mặt với cảnh tượng ở nơi đó. Nghĩ đến đây cậu lại khóc, những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi như thể chúng đang chạy đua với thời gian vậy. Cậu ngẩng mặt nhìn lên nóc xe để ngăn cho những giọt nước mắt ấy ngừng rơi nhưng đều vô dụng. Kha Vũ nghẹn ngào nói với bác tài xế:
- Bác ơi! Bác có thể đi chậm lại một chút được không ạ? Cháu thật sự chưa sẵn sàng để đối diện với em ấy.
- Cậu trai trẻ à. Dù biết nói thế này có hơi tọc mạch nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi. Người mất cũng không thể sống lại. Cậu nên mạnh mẽ mà đối diện với nó, đừng cố lảng tránh.
- Cháu không mạnh mẽ nổi bác ạ. Phải làm sao đây bác? Trương Gia Nguyên là lý lẽ sống duy nhất của cháu, là hơi thở của cháu, là trái tim của cháu, là tất cả đối với cháu... Giờ em ấy bỏ cháu lại một mình, cháu biết nương tựa vào đâu đây?
BẠN ĐANG ĐỌC
49 Days.
FanficCó yêu thì khi bị phản bội mới đau lòng, tức giận. Có thương thì khi bị phản bội mới chọn cách tha thứ. Kha Vũ và Gia Nguyên không phải hai con người hoàn hảo nhưng họ lại trở nên thật trọn vẹn khi sánh bước cùng nhau. Dù có hiểu lầm nhau đến đâu đi...