CHƯƠNG 50: CHÍCH MÁU NHẬN CHỦ

1K 111 1
                                    

Trịnh Bân vừa đi đến phòng tắm thì bắt gặp Tần Liệt từ bên trong đi ra. Hai người chỉ đối mắt nhau vài giây rồi Trịnh Bân lập tức đã bị thu hút bởi thân trên cường tráng để trần của người nào đó.

Không dấu vết nuốt nước bọt một tiếng, Trịnh Bân nhìn từng múi cơ bụng cùng đường nhân ngư tuyến hoàn hảo của đối phương khiến cậu vừa ước ao vừa ghen tị không thôi.

Trịnh Bân cho rằng là đàn ông ai mà không muốn mình có một thân hình săn chắc cơ bụng sáu múi, nhưng cậu làm cách nào cũng không luyện ra được chuẩn mực như vậy.

Bản thân trước đó từng hi vọng sau khi uống thuốc thay đổi thể chất thì nhất định sẽ đạt được ý nguyện của cậu bấy lâu. Nhưng không, thuốc thay đổi thể chất không chỉ khiến thân hình cậu thon thả hơn mà còn khiến làn da vốn đã trắng càng thêm nõn nà. Đây còn là da của một đứa con trai sao? Đứa nhỏ mới sinh nếu biết nhận thức còn tự thẹn vì không sánh bằng đấy.

Không hổ danh là huấn luyện cuồng Tần Liệt. Cơ mà người này tắm xong không mặc đồ còn quấn khăn để trần thân trên là định làm gì? Muốn quyến rũ ai sao?

"Cậu muốn đi tắm à? Đi vào đi, tôi đã xả sẵn nước cho cậu rồi."

Tần Liệt thấy cậu nhìn chăm chú vào cơ bụng của mình thì ánh mắt cong cong, xong giọng điệu cất lên vẫn lạnh nhạt như cũ. Hắn lách qua người cậu để rời đi, trong quá trình vô tình khiến mũi của thiếu niên cọ nhẹ lên cơ ngực của mình.

Sự vô tình này khiến cả hai cơ hồ như bị điện giật, toàn thân tê dại trong chốc lát. Xong vì để cho đối phương không phát hiện, Tần Liệt vẫn giữ mặt liệt bước nhanh trở về phòng.

Chỉ còn lại mình Trịnh Bân trên dãy hành lang, cùng lúc đó hệ thống thông báo thời gian sử dụng kỹ năng đã kết thúc, thiếu niên lại trở về với bản chất vốn có của mình, hai má bỗng nhiên đỏ lên như trái cà chua, đầu óc ong ong như có ai dùng búa gõ vào, hai mắt vô thần, thậm chí không phát hiện người còn lại đã rời đi, cứ như vậy đứng đó mất mười phút.

Nếu không phải Tiểu Bảo Bối tình cờ đi ra thấy tình trạng của Trịnh Bân không đúng và đi kéo ống quần gọi cậu, có khi bạn nhỏ này sẽ đứng ở đó thêm một lúc nữa mất.

Tắm rửa qua loa rồi trở về phòng ngủ, Trịnh Bân nào còn tâm tình ngâm mình thỏa thích.

Cả người vùi vào trong chăn, không biết là do hơi nước hay nguyên nhân nào khác, hai má của thiếu niên vẫn đỏ hây hây.

Trước mắt tự động hiện lên hình ảnh cơ ngực vững chãi chỉ cách tầm mắt mình có hai phân, cùng sự tiếp xúc tưởng chừng như lướt qua lại khiến người ấn tượng khó quên.

Trịnh Bân tự nhủ phải mau chóng xóa bỏ hình ảnh đó đi, nhưng đợi cậu bỏ được thì hình ảnh hai người môi kề môi trong phòng huấn luyện lại thay thế hiện ra.

Tiếng tim đập thình thịch mất quy luật càng lúc càng nhanh, đầu óc luẩn quẩn như mớ tơ vò, có gì đó vẫn luôn nghẹn nơi đáy lòng nay đang tìm đường có thể đột phá để bước ra, đợi thiếu niên kịp phán ứng thì đã không kịp nữa rồi.

[ĐM, Xuyên thư] HUYỄN HÌNH SƯ (Phần I) - BVTYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ