CHƯƠNG 20

10.6K 429 35
                                    

Sáng ngày hôm sau, Hứa Nặc vừa mới tỉnh giấc còn chưa kịp mở mắt thì đã cảm nhận cơ thể tựa như bị vật gì đó đè lại. Cậu vội vàng mở mắt lại chợt cảm thấy toàn thân bất lực, chưa kể nửa người trên bị ôm chặt cứng mà ngay cả hai cái đùi còn bị người nào đó đè chặt lại.

Cậu cau mày cố dùng sức đẩy cánh tay đang đặt trước ngực mình ra cố gắng đứng dậy.

“Ngủ thêm tí nữa đi...”

Giọng nói trầm thấp của Chiến Thần chợt vang lên, tưởng chừng hắn còn chưa tỉnh ngủ, có điều hơi thở của hắn làm cậu không khỏi rùng mình.

Cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Em muốn rời giường, anh cứ ngủ tiếp đi.”

Chiến Thần nhắm mắt không nói chuyện nhưng lại nới lỏng cánh tay đang đè cậu ra.

Hứa Nặc nhân cơ hội từ trong ổ chăn chui ra, xoa xoa mái tóc rối bù rồi chuyển hướng đi vào phòng tắm.

Cậu nhanh chóng tắm rửa, sửa soạn lại mình cho tươm tất, sau khi xong tất cả mới nhìn vào gương một lần nữa. Khi quay người lại cậu bỗng giật mình.

Chiến Thần không biết khi nào đã rời giường, hắn đang dựa vào cửa đưa đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chăm vào cậu.

Hứa Nặc xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình rồi hỏi: “Anh dậy rồi à?”

“Ừm.”

“Vậy anh mau rửa mặt đi, em đi làm đồ ăn.”

Chiến Thần bất thình lình bắt lấy cổ tay Hứa Nặc, cau mày nói: “Em cần gì phải tự mình làm? Đầu bếp trong nhà là để trưng sao?”

Hứa Nặc bất đắc dĩ nói: “Anh thử nghĩ lại xem sau khi trả hết những nợ nần đó thì chúng ta còn đủ tiền để thuê đầu bếp sao?”

Chiến Thần: “…” Hắn quay đầu đi, thấp giọng lẩm bẩm nói, “Buổi tối tôi sẽ liên hệ với quân đội, tối nay sẽ đến quân bộ.”

“Tùy anh.” Hứa Nặc vừa lòng gật gật đầu, nhắc nhở nói: “Anh còn phải trả tiền cho em nữa.”

“Biết rồi! Tôi là người hay quỵt nợ người khác sao?”

Thấy Chiến Thần có hơi không vui, Hứa Nặc nhịn không được vươn tay xoa mái đầu rối xù của hắn rồi cười: “Được rồi anh mau đi rửa mặt đi. Em tranh thủ đi làm vài món thanh đạm cho anh… tranh thủ bồi dưỡng vết thương của anh mau lành.” Dứt lời cậu cực kỳ tự nhiên mà thu tay về, lau mình đi ra ngoài.

Chiến Thần ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, qua nửa ngày hắn mới giơ lên tay chạm lên đỉnh đầu của mình, khẽ đỏ mặt.

Sờ đầu gì đó… Omega này, ban ngày ban mặt lại làm nũng cái gì!

Hứa Nặc làm xong bữa sáng sau đó nhanh nhẹn gọi mọi người tới dùng bữa. Cậu vẫn nhớ lời hứa làm bánh kem cho Chiến Việt của mình, thế là lại vội vội vàng vàng ăn một cách nhanh nhất có thể rồi buông chén đũa xuống đi vào trong bếp.

Chiến Thần thấy cậu đứng dậy cũng vội lùa hai ba đũa thức ăn trong chén cho hết rồi sải bước đi theo cậu.

Phòng bếp vẫn như cũ không thay đổi bất cứ thứ gì, dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất nhưng Hứa Nặc vẫn không đem bán những đồ làm bếp xa xỉ này… Hoặc có thể nói là do tinh thần ăn uống trong truyền thuyết.

(ĐM- Edit Hoàn) HÔN NHÂN LẦN THỨ HAI CỦA THƯỢNG TƯỚNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ