Trên đường lớn, bảy cỗ xe ngựa to lớn, đội quân hộ tống mấy trăm người chỉnh tề, mà ở giữa là cỗ xe sơn son thiếp vàng xa hoa. Người bên trong mặc huyền sắc thêu long đồ. Trường bào huyền sắc càng lộ ra làn da trắng như bạch ngọc,tóc dài xõa tung bên gối gấm, đôi mắt phượng nhắm lại, một cỗ mỹ lệ không nói nên lời. Bên cạnh nữ tử một thân hỏa hồng xinh đẹp. Mắt ngọc mày ngài, giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong lưu cùng phóng đãng, đôi mắt ngập tràn mị ý ngắm nhìn dung mạo như tạc từ bạch ngọc của huyền sắc y nhân. Sóng mắt lưu chuyển, tay mềm đưa ra khẽ vuốt ve sườn mặt của người nọ. Bất chợt bàn tay bị nắm lấy, một đôi mắt phượng u lam như bầu trời thu không gợn mây nhìn nàng. Tiếng cười khẽ vang lên, trong trẻo như chuông bạc.
-Điện hạ~ là nô quấy phá giấc ngủ của người sao?
-Ân..tiểu hồ ly đừng nháo!
Lạc Khuynh Ca buông bàn tay mềm mại của nữ nhân ra, nhưng lại bị nắm chặt lấy, hỏa hồng nữ nhân cả người như không xương nằm đè lên ngực nàng. Tiếng nói nhu nhuyễn như tơ thoảng bên tai.
-Điện hạ ~ nô thật buồn chán a~..đã đi suốt năm ngày, bao giờ mới đến Phượng Đô? Nô là chán muốn chết mà điện hạ ngài chẳng để ý..hảo thương tâm!!
Nói xong còn không quên cọ cọ vào cần cổ thon dài, hít lấy một ngụm u lan thanh lãnh. Lạc Khuynh Ca bị nàng làng nũng bất đắc dĩ cười cười, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng hỏa hồng y nhân như an ủi, nhẹ giọng hoán.
-Dao Dao, đừng nháo! chúng ta đã đi được nửa đường, qua mấy ngày nữa bổn vương sẽ đưa nàng thăm thú Phượng Đô. Còn mở cho nàng một tửu lâu lớn nhất kinh thành, Dao Dao sẽ thành đệ nhất mỹ nhân Phượng Linh Quốc..có thích hay không?
Lạc Khuynh Ca hống mỹ nhân, còn không quên nói lời nàng thích nghe. Mỹ nhân trong lồng ngực, cười lên khanh khách, ngẩng đầu thân lên gò má trắng nõn của Lạc Khuynh Ca. Liễu Tư Dao nàng thích nhất là chiếm tiện nghi của vị thất điện hạ đẹp như tiên tử này a~.
Liễu Tư Dao là nữ nhân giang hồ, sau một lần gặp nạn phiêu bạt nơi biên cảnh xa xôi, đã được vị này Tĩnh Lăng Vương cứu giúp. Ở bên cạnh làm thị nữ ấm giường của người hơn ba năm, chưa bao giờ nàng suy nghĩ đến vị trí chính phi, thậm chí là trắc phi cũng chưa từng. Vì nàng hiểu trong tim thất điện hạ không có hình bóng nàng. Ngoài quân doanh binh lính, nàng ấy dường như vô cảm với tất cả mọi thứ. Có mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc ngày đêm cận kề còn không đả động được trái tim, thử hỏi phải là người con gái như thế nào mới khiến Tĩnh ma vương một thân lệ khí như u linh từ tu la địa ngục này rung động?
Lạc Vân, Lạc Vũ ngồi phía ngoài cũng cảm thán thay hỏa hồng mỹ nhân ở trong xe. Bọn họ đều ngầm hiểu chủ nhân của họ ngoài mặt ôn nhu như thanh thủy nhưng nội tâm lạnh lùng cùng tàn nhẫn bao nhiêu. Không vô duyên cớ mà địch nhân bốn nước cùng man di tộc khiếp sợ "Tĩnh ma vương".
Đoàn người sau khi dừng lại nghỉ ngơi lại tiếp tục lên đường. Lạc Phong cưỡi ngựa đi trước dò đường quay lại, hướng trong xe người bẩm báo.
-Khởi bẩm điện hạ, phía trước đường núi nhỏ hẹp, hai bên là vách đứng, rất dễ gặp phải phục kích, trời cũng sắp tối, có hay chăng cho toàn quân nghỉ lại sáng mai xuất phát sớm ạ?
YOU ARE READING
( BHTT) Khuynh Nhan Ký
Short StoryXuân-Hạ-Thu-Đông nối tiếp Ngày qua tháng lại qua ngày.. Gió cuộn bụi hồng lem lấm Trần ai!! Dày lại thêm dày... Văn án: Nàng, thất hoàng nữ thiên chi kiêu nữ. Tài năng mẫn tiệp, thâm sâu khó dò. Người đời ca tụng "Tiểu Thiên Tử" , địch quân khiếp sợ...