Chương 4

45 1 0
                                    

Sau khi giải quyết hết đám sát thủ, Lạc Khuynh Ca nhanh chân tiến lại nơi cỗ xe ngựa khác, xe của nàng sớm đã tan tành trong trận phục kích vừa rồi. Xốc lên màn che, nhìn mỹ nhân đang dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần, gương mặt mỹ lệ tái nhợt vì đau đớn. Bên cạnh vị nữ nhân băng lãnh đang thế nàng băng bó vết thương. Lông mày đẹp của Lạc Khuynh Ca khẽ nhíu, nhẹ giọng thăm hỏi.

- Thi Nguyệt, thương thế của Dao Dao không sao chứ?

-Hồi điện hạ, Tư Dao cô nương chỉ bị thương phần mềm, không thương tổn gân mạch. Điều dưỡng ít ngày là sẽ bình phục, điện hạ an tâm.

-Ân, không sao là tốt!

Lạc Khuynh Ca nhẹ thở ra một hơi, là nàng bất cẩn để Liễu Tư Dao thụ thương. Người của Tĩnh Lăng Vương chúng cũng dám đả động đến, thật tưởng không gầm còn cho rằng nàng là mèo bệnh sao? Lạc Khuynh Ca trong lòng ẩn giấu tức giận. Đã sớm biết chuyến này hồi cung sẽ không ít sóng gió, chỉ nghĩ đơn giản bọn người kia vì chút tình nghĩa mà không ra tay. Ai biết được lòng người thâm sâu khó dò, vì mưu đoạt quyền vị mà thâm tình cũng bị vứt ra sau đầu. Người đã tuyệt tình thì đừng trách ta cạn nghĩa. Đang miên man suy tưởng, bàn tay chợt bị nắm nhẹ, Lạc Khuynh Ca hồi thần. Thấy hỏa hồng mỹ nhân, mỉm cười nhìn nàng đầy ôn nhu, môi anh đào tái nhợt khẽ nói.

-Điện hạ, người bị thương sao? Mau để Thi đại phu giúp người xem vết thương...

Trong giọng nói không giấu được quan tâm lo lắng. Lạc Khuynh Ca khẽ cười, xoa nhẹ bàn tay Liễu Tư Dao, trấn an.

-Bổn vương không thụ thương, đây đều là máu của địch nhân..nàng nghỉ ngơi đi, bổn vương thay kiện y phục.

Thấy hỏa hồng mỹ nhân nhẹ gật đầu, Lạc Khuynh Ca mới bước trở ra xe ngựa. Phân phó thuộc hạ chỉnh đốn đội ngũ, tiếp tục đốt đuốc xuyên đêm qua rừng. Trưa ngày hôm sau cả đội ngũ mấy trăm tinh binh giờ còn không đến hai trăm người đã ra khỏi vùng rừng rậm hoang vu, tiến về ngoại vi Tế Châu, đi qua Tế Châu là đến An Châu, châu phủ giáp ranh với Phượng Đô.

Tiến vào địa phận Tế Châu không bao lâu, phía trước khói bụi mịt mù, một đội binh mã đang gấp gáp tiến lại phía đoàn xe. Dẫn đầu là một vị nữ tướng mặc trường bào xanh ngọc thêu long đồ, mày kiếm mắt sáng, cả người toát ra anh khí mười phần. Ngựa còn chưa kịp dừng, đã thấy nàng phi thân qua đầu ngựa, toàn vẹn đứng trước xe thất vương gia. Cung kính khom lưng hành lễ.

-Mạt tướng, chấp trưởng đô đốc cấm quân thị vệ Phượng Cung, Lạc Khuynh Tuyết chậm trễ cứu nguy, để trấn bắc đại nguyên soái một phen kinh hách, xin được chịu tội.

Nói xong còn không kịp quỳ xuống, tay đã được người đỡ lấy. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh vào trong mắt là u lam xanh thẳm như trời thu không gợn mây mắt phượng.

-Cửu hoàng muội đa lễ, Tinh Chiêu thật nhận không nổi.

-Hoàng tỷ, là do Vĩnh Ninh thất trách, chậm trễ việc tiếp tỷ mới khiến thích khách lộng hành.

Lạc Khuynh Ca môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười ôn nhu, Lạc Khuynh Tuyết nhìn gương mặt vị hoàng tỷ ba năm xa cách, ngày càng phát ra xinh đẹp cùng ổn trọng, thoáng ngẩn người.

( BHTT) Khuynh Nhan KýWhere stories live. Discover now