Chương 2

421 44 22
                                    

Sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc như một thói quen Thiên Bình lại qua nhà tìm nhỏ 'thanh mai'. Nếu không nhờ ba mẹ hai bên chơi thân với nhau thì đời nào cậu thèm chơi với con người kia.

Con gái gì mà lý sự, khó hiểu ấy vậy mà Thiên Bình cậu lại chịu khó chơi chung đến tận bây giờ.

Đứng trước cổng nhà nhỏ, cậu chỉnh sửa lại chút ngoại hình của mình trước khi gọi cô bạn kia.

"Nè Dương lùn mày đâu rồi?"Thiên Bình chóng xe xuống từ từ đi vào nhà.

Từ trên lầu có một bóng dáng đang dần xuất hiện khỏi nói cũng biết là ai. Còn ai khác ngoài Bạch Dương nhà ta.

"Lùn mả cha mày"

"Ỷ cao gần 1m8 là kêu người khác lùn này lùn nọ à?" Bạch Dương cau có nói.

Nhà của hai đứa sát nhau, gia đình hai bên thân nhau từ lúc "khai thiên lập địa " nên ba của hai đứa từng có ý định đập tường làm một cái cửa nối hai nhà với nhau. Để dễ dàng qua lại nhưng mẹ của Bạch Dương không muốn.

Bà sợ sau này Thiên Bình thành gia lập thất thì vợ thằng bé sẽ hiểu lầm mà đánh ghen con gái bà.

Bạch Dương thì không nghĩ đến việc thằng bạn mình sẽ lấy vợ, tại trong mắt nó Thiên Bình như bóng chúa. :))))

Từ cách nó chải chuốt cho bản thân, thoa cả một lớp dày kem chống nắng khi ra đường, để son dưỡng trong túi 24/7. Làm cho Bạch Dương có cảm giác nó có thêm một người chị hơn là một thằng bạn.

"Mày qua đây làm gì?" Nó khoanh tay lại, chân đứng nhịp nhịp

Nhìn cái điệu bộ của nó mà Thiên Bình ghét ra mặt. Y chang ngày đầu hai đứa gặp nhau, nó không ngại mà cho thẳng quả bóng rổ vào mặt cậu, làm máu mũi không ngừng tuôn.

Sau đó còn thản nhiên cầm theo quả bóng đi ra chỗ khác chơi, làm Thiên Bình ôm cái mặt toàn máu chạy về méc mẹ.

Mẹ sau khi xác định được ai là hung thủ làm con trai cưng mình ra nông nỗi này liền nhét vội hai tờ khăn giấy vào mũi Thiên Bình. Giữ nguyên hiện trạng chạy thẳng qua nhà Bạch Dương mắng vốn.

Vừa qua đã gặp ba của nó đang ngồi nhâm nhi tách trà mà đọc báo, mẹ Thiên Bình đưa cậu đứng trước mặt ba Bạch Dương. Ánh mắt tràn đầy tia tức giận xen lẫn sự lo lắng xót con nhỏ.

"Thằng nhỏ sao vậy chị Lan?" Ba nó ông Lâm hoảng hốt.

Chị Lan tức mẹ Thiên Bình hít một hơi, để giữ bình tĩnh ôn tồn nói:

" Còn gì nữa, con gái anh đánh thằng Bình nhà tôi ra nông nỗi này đây"

Ông Lâm cảm thấy chuyện này có chút mắc cười con Bạch Dương nhà ông nó có bé tí tẹo làm sao mà làm bị thương một thằng cao to hơn nó cả cái đầu được.

"Chị nói gì lạ vậy, nhỏ Dương nhà tôi có chút xíu sao mà đánh con chị được. Con trai con có nhớ nhầm không?"

Thiên Bình nãy giờ im im không nói gì cho đến khi ông Lâm hỏi thì nó bắt đầu rưng rưng nước mắt.

"Con...thấy bạn chạy hướng này mà" Thiên Bình cố gắng hết sức nói ra lời bị nghẹn ở cổ rồi oà lên khóc bù lu bù loa.

|6CS| Chào em, tình cuối Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ