Mộng (âm x dương)

148 5 4
                                    

~ Collab: parrot200811 ~

⚠ Chú ý: Chap này âm dương ⚠

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~

Fang tỉnh giấc bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức, em mơ màng bật dậy tắt đi, rồi lại tự thưởng cho bản thân thêm năm phút được lăn lộn trong chăn ấm nệm êm. Chán quá, lại chẳng muốn đi học chút nào. Fang chẳng thể tìm thấy chút niềm vui tại nơi mà người ta gọi là "mái nhà thứ hai".

Em tự hỏi rằng tại sao bản thân lại mờ nhạt đến thế, học lực luôn đứng nhất, hầu hết các thành tích mà lớp đạt được về mảng học tập đều một tay em đoạt về, ấy thể mà sự tồn tại của cậu con trai tên Fang chưa bao giờ là hữu hình. Mấy khi, cả lớp được chia thành các nhóm để thuận tiện thảo luận thì em bị lẻ ra, kể cả thầy cô lẫn bạn bè đều không một ai để ý đến mặc cho Fang í ới gọi bao nhiêu lần.

Fang nhìn vào lòng bàn tay của bản thân, thử chạm vào các vật. Nó không hề bị xuyên thủng, điều đó nghĩa là em vẫn đang tồn tại, hiện hình trên cõi đời, vậy mà mọi người chẳng có ai thấy em, trừ người đó ra. Anh ta là người duy nhất phát giác được sự hiện hữu của em, là người kết thúc những tiếng gọi í ới vô dụng, là người khiến cho em thấy mình không đơn độc.

Mái tóc anh mang sắc nâu, nổi bật hơn cả là lọn tóc trắng bạc duy nhất được di truyền từ bố. Đôi mắt anh có hồn vô cùng, nó ranh mãnh mỗi lần anh có một mưu kế nào đó, nó tròn xoe mỗi lần anh bất ngờ hay thích thú, nó híp lại khi anh cười hoặc nghi ngờ, nó âm u mỗi khi anh giận hay buồn. Tất cả đều được em quan sát kĩ lưỡng. Thân hình rắn chắc, làn da hơi ngâm, chiều cao và cân nặng lý tưởng đã tạo nên một Boboiboy mạnh mẽ, vững chắc, chả bù cho em, đúng là có chút tuổi thân.

Boboiboy có rất nhiều bạn, từ nam đến nữ, từ hậu bối đến tiền bối, ai ai cũng nhận xét rằng anh là một người rất dễ gần. Dể hiểu thôi, tính anh hòa đồng, rộng lượng đến thế cơ mà, đến người khó tính nhất cũng khó mà ghét anh. Boboiboy giỏi hầu hết các môn ngoài trừ Lịch sử, nhìn anh lớ ngớ cố gắng nhớ các sự kiện xảy ra khiến em phì cười, luôn luôn là thế.

Fang có giúp một chút, em vẽ hẳn cả sơ đồ tóm tắt, tuy không mất nhiều thời gian nhưng cũng là cả tâm huyết. Khỏi phải nói anh ta mừng rỡ đến mức nào, vốn là người học thuộc dựa trên hình ảnh, Boboiboy dễ dàng nắm bắt thông tin nhanh chóng. Sau kì kiểm tra, Boboiboy ríu rít cảm ơn em, Fang chỉ phẩy tay bảo nó chẳng là vấn đề gì quá to tát.

Đúng rồi, so với những thứ anh đã cho em thì nó đã là cái gì.

Rồi dần dần, Fang thân Boboiboy hơn, tầng suất anh ta chủ động rủ rê em đi chơi tăng lên theo tháng. Cả hai dạo quanh các hàng quán, thưởng thức các món ăn mới lạ. Dạo quanh công viên, sân bóng, ngắm nhìn mấy cầu thủ chạy ngang dọc trên sân, hú hét đủ kiểu khi trái bóng trắng đen đã lăn vào khung thành. Em lại khám phá thêm được một điều, rằng Boboiboy có niềm đam mê mãnh liệt với bóng đá. Em hỏi rằng tại sao anh không thử sức với bộ môn ấy, anh cười cười rồi nhìn xuống đôi chân, trả lời rằng:

『𝔹𝕠𝕚𝔽𝕒𝕟𝕘』Nguyện hi sinh cả đời vì emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ