Hai tay Lâm Vỹ Dạ vòng qua cổ Võ Vũ Trường Giang, kéo anh cúi thấp xuống bên mình, đầu mũi cao vút cọ cọ chạm vào nhau, cô còn có thể ngửi thấy mùi thơm bạc hà mát lạnh tỏa từ miệng Trường Giang.
- Phu nhân à, lúc em say trông em thật hư hỏng!
Vỹ Dạ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái say bí tỉ, cô không thể kiểm soát được hành động của mình nữa.
- Nóng quá!
Vỹ Dạ nhăn mạnh lông mày, miệng không ngừng làu bàu, thuận tiện đưa tay tự cởi cúc áo của mình ra. Khuôn ngực căng đầy ẩn sau lớp áo lụa như chực nảy ra khỏi áo, Trường Giang không nhịn được mà tự động nuốt một ngụm nước bọt.
Anh dùng ngón tay, ấn nhẹ lên ngực Vỹ Dạ. Làn da mềm mại như da em bé kia lập tức cọ sát lên đầu ngón tay.
Chết tiệt! Ngọt ngào quá!
Áo sơ mi của Vỹ Dạ dần dần được cởi ra, trên người cô lúc này chỉ mặc chiếc áσ ɭóŧ màu be khi nãy. Càng nhìn Vỹ Dạ trong trạng thái như thế này, trong đầu Trường Giang lại không ngừng hiện lên hình ảnh cô cùng Chiêu Sênh ôm nhau nằm ngủ trên giường. Cơn tức giận tột cùng lại một lần nữa dâng trào lên toàn bộ tứ chi.
Người con gái này chỉ có thể là của anh. Ngàn đời vạn kiếp cũng chỉ thuộc về duy nhất một mình anh.
Nghĩ đến đây, Trường Giang không còn do dự nữa, trực tiếp vòng tay ra phía sau lưng Vỹ Dạ, lần mò tìm chốt áo, sau đó lột sạch sẽ mà đem ném xuống đất.
Ngay khi tấm lưng trần trụi của cô lộ ra rõ mồn một, bản năng sinh lý trong người Trường Giang cũng đã cuộn trào mãnh liệt. Vỹ Dạ say mèm, hai mắt đờ đẫn, ướŧ áŧ đang nhìn anh như chào mời, Trường Giang không thể chịu đựng thêm được nữa.
Anh há miệng, cúi xuống ngực cô, tham lam mà ngoạm chặt lấy nhũ hoa của cô, hả hê trêu đùa với chiếc lưỡi linh hoạt.
Cơ thể Vỹ Dạ lập tức căng cứng, cô bắt đầu thở dốc, trong miệng liên tục phát ra những tiếng kêu rên lúc mạnh lúc nhẹ.
- Đừng!
Vỹ Dạ lúc này vẫn còn sót lại được một chút lý trí cuối cùng liền mở miệng cầu xin anh. Tuy nhiên, có trời sập Trường Giang cũng đừng hòng tha cho cô nữa. Anh bắt đầu tham lam cúi xuống bên dưới, hít lấy hít để hương vị ngọt ngào từ người con gái ngây thơ mới bắt đầu bước sang tuổi mười tám này.
- Lâm Vỹ Dạ, em thật đẹp!
Vừa nói, bàn tay thô cứng của Trường Giang vừa lần mò xuống vạt váy của Vỹ Dạ, hung hăng mà kéo toạc chân váy, chỉ để lại duy nhất chiếc qυầи иɦỏ màu sữa.
Vỹ Dạ bbị anh hôn đến tê dại, cộng thêm men rượu khiến cô triền miên, cảm xúc nhất thời không thể kiểm soát được bèn há miệng đáp lại anh.
Trong màn đêm cô tịch, hai con người đẹp như tranh vẽ đang không ngừng quấn chặt lấy nhau. Mồ hôi trên lưng Trường Giang đang rịn ra ướt đầm. Bàn tay anh chạm đến đâu, làn da nhảy cảm của Vỹ Dạ lại nổi da gà đến đó. Cô cong người đầy khó nhọc, có lúc muốn né tránh anh, có lúc lại nhiệt tình đáp trả.
Chỉ đến khi chiếc qυầи иɦỏ cuối cùng cũng bị anh xé rách, cảm giác toàn bộ khắp nơi trong cơ thể đang bị bàn tay thô cứng của Trường Giang lần mò sờ soạng, Vỹ Dạ mới chợt tỉnh táo hơn hẳn. Lúc này đây, cô đã ý thức được hậu quả của việc mình làm, bèn sợ hãi mà cắn mạnh vào môi dưới hòng khơi dậy chút ý thức cuối cùng của bản thân.
Do dùng lực quá mạnh, bờ môi lập tức bật máu. Cơn đau chếnh choáng nhanh chóng khiến cô tỉnh hẳn rượu, cực nhọc kéo chăn hòng che chắn cơ thể trần trụi của mình.
- Võ Vũ Trường Giang, chúng ta không thể!
Vỹ Dạ khóc lóc, xoay người cố gắng tìm kiếm quần áo của mình. Thế nhưng, sức lực yếu ớt của cô không thể chống lại được với con mãnh thú to lớn đang bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tột đỉnh của anh.
Trường Giang kéo Vỹ Dạ nằm úp dưới giường, hung hăng tách hai chân cô sang một bên, dùng tay nắm chặt lấy bờ mông căng tròn của cô, mặc cho cô cào cấu, gào khóc trong điên loạn:
- Em khóc lóc cái gì? Đừng quên chính em là người trêu chọc tôi trước! Chính em là người khiêu gợi tôi trước. Lâm Vỹ Dạ à Lâm Vỹ Dạ, muộn rồi!
BẠN ĐANG ĐỌC
Thống Đốc Đại Nhân , Em Xin Anh
Roman d'amourThể loại : Ngôn Tình Tác giả : Rosepea Truyện : Chuyển ver Có được bậc cha mẹ thế này, chắc cô phải quỳ lạy cảm ơn họ đã "bán" cô cho Võ lão gia gần bảy mươi tuổi, để cô được sống trong cảnh giàu sang phú quý... Cười khẩy trong lòng, dù có muôn ngàn...