8

240 11 2
                                    


JeongHan thầm nhủ, trong đôi mắt người ẩn tàng những vì sao, thật là một ví von kỳ diệu.

Khi một người nhìn thấy sự vật mà mình thích, hoặc là người mà mình yêu mến, thì đôi mắt sẽ bất giác lấp lánh, ấy là mũi tên của niềm thích thú và sự ham muốn, bị người khác nhìn thành những ngôi sao lóng lánh.

Không phải cậu thấy sự "thích thú" và "ham muốn" này là xấu, chỉ là trong mấy năm dạo gần đây, cậu rất hiếm khi có cảm giác khát khao một thứ gì đó, cũng chẳng bao lần như Kim HeeIn nói, trong mắt ánh lên những vì sao.

JeongHan hơi nghi hoặc, cậu thấy mình không đến mức đó với SeungCheol

JeongHan cười với Kim HeeIn rồi chỉ lên ánh đèn chớp tắt:

– Không phải sao đâu, là đèn đó.

Kim HeeIn nhìn ra được đây là một người tuyệt đối sẽ không bao giờ khuất phục trước bất kì quấy nhiễu ngoại giới nào về vấn đề tình cảm, con người Yoon JeongHan chỉ nghe theo trái tim mình mà thôi.

Hắn không nói nhiều nữa, cho dù câu "người ngoài cuộc tỉnh táo" đã gần bật ra khỏi miệng rồi.

Không thừa nhận thì càng tốt.

Kim HeeIn nhủ bụng: Vậy thì mình vẫn còn cơ hội.

Hắn có ấn tượng khá tốt với JeongHan, bởi vì đến bây giờ thì JeongHan mà hắn nhìn thấy gần như đã cận kề với hình tượng bạn trai hoàn hảo của hắn rồi.


Kiêu ngạo nhưng không nóng nảy, thông minh nhưng không trịch thượng, có điềm đạm trầm tính, cũng có kín đáo thanh tao.

Tất cả mọi thứ của JeongHan đều vừa đủ lấp kín tiêu chuẩn nửa kia mà hắn thiết tạo nên, cứ như cái người này được "đo ni đóng giày" sẵn cho hắn vậy.

Đương nhiên là Kim HeeIn biết JeongHan chắc chắn không đơn giản như những gì cậu thể hiện ra bên ngoài, đây là một người rất khó nhằn, bạn thậm chí chẳng biết phải dùng cách gì để lấy lòng cậu.

Hắn quan sát JeongHan bằng ánh mắt sâu xa, còn JeongHan bị quan sát cũng đã phát hiện ra ánh mắt hắn từ lâu rồi nhưng vẫn giả vờ vô tri mà đưa mắt về phía sân khấu.

Choi SeungCheol cuối cùng cũng được "ân xá", anh đang đi xuống sân khấu, nhưng tầm mắt của JeongHan thì không đuổi theo anh, vẫn chứ đậu lại trên đó.

– Sao rồi? – Giang Đồng Ngạn nhìn SeungCheol cười bất đắc dĩ quay lại, hỏi – Có cảm giác được phóng thích mọi áp lực không?

SeungCheol ngồi xuống nốc một ngụm rượu, cười gằn:
 

- Thấy áp lực hơn thì có.

JeongHan không gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ nhìn và lắng nghe.

Mấy anh vũ công trên sân khấu uốn éo rất chi diêm dúa, dưới sự tung hô của đám đông, họ bắt đầu kéo chiếc phéc-mơ-tuya của bộ cánh ôm thân xuống từ từ.

Ngón tay JeongHan mân mê ly rượu, có vẻ đang nhìn mà cũng có vẻ như đang chu du hồn phách.

Ở cách đó không xa, Hong Jisoo tỏ ra xấu hổ nép vào lòng Lee SeokMin, lại còn to gan chạy lên sân khấu uốn éo những điệu nhảy cực kỳ gợi tình.

Đợi đến khi màn nhảy thoát y kết thúc, Hong Jisoo mới hô hoán mọi người cùng nhau uống rượu, đèn của cả hội trường đều bật sáng, là ánh đèn màu vàng hết sức lập lờ.

Hong Jisoo chạy tới hỏi:

– Sao rồi?

Cậu ta nhích tới bên cạnh JeongHan, "Sao rồi" là hỏi JeongHan thấy Kim HeeIn như thế nào.

JeongHan chưa kịp đáp thì Kim HeeIn đã giành trước:

– Khá là ổn.

Jisoo cười trừng mắt với hắn ta:

– Anh JeongHan của bọn em mà, đương nhiên là ổn rồi!

Cậu ta đột nhiên nảy ra ý nghĩ gì đó, nâng ly lên uống cạn rượu rồi đứng dậy chạy vọt đi mất.

Âm nhạc chuyển sang một vũ khúc êm dịu, Hong Jisoo kéo SeokMin ra, hai người quấn quýt lấy nhau, nhảy điệu khúc lứa đôi như đang tán tỉnh nhau.

Chỉ chốc lát sau ai nấy cũng đều đi tìm bạn nhảy, Kim HeeIn giành trước SeungCheol, hắn chìa tay ra trước mặt JeongHan mời mọc:

– Anh có vinh hạnh này chứ?

JeongHan mỉm cười rồi đặt ly rượu xuống, vừa đứng dậy vừa đặt tay mình lên lòng bàn tay đang toang mở của Kim HeeIn.

Hai người tiến vào sàn nhảy, dù là đang khiêu vũ thì biểu cảm của JeongHan cũng không hề thay đổi gì, vẫn là nụ cười mỉm chi, tuy phù hợp nhưng cũng rất xa cách.

Quy Luật Tình YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ