00. Mây đen

248 12 0
                                    

Chapter 00: Mây đen

Bờ biển ngày hè, mùa mưa kéo dài dằng dặc.

Tháng bảy tháng tám hằng năm, là thời điểm mưa bão diễn ra nhộn nhịp nhất. Vậy nên, những người dân sống ở ven biển sẽ luôn tinh ý nhận ra được những dấu hiệu của cơn mưa sắp ập đến. Có thể đó là con chim biển đang bay phủ phục trên mặt biển; hoặc có thể đó là con cá đang bơi dưới biển, vì thiếu oxy mà nhảy lên khỏi mặt nước để thở ...

Rồi một con chim bay xẹt qua và bắt nó đi.

Tuy vậy, dấu hiệu rõ nhất, là khi mẹ bạn gọi bạn nhanh về nhà để cất lấy quần áo.

Đáng tiếc, Na Jaemin không có mẹ.

Trong gia đình của cậu chỉ có một lão bố già ham mê cờ bạc, ngày nào cũng ở trong quán rượu đánh bài, bình thường cũng không thấy bóng dáng, đối với Na Jaemin, dù lão sống hay chết, cậu cũng không quan tâm.

Cậu quan tâm đống quần áo đang phơi ở nhà hơn.

Tổng cộng chỉ có mấy bộ, nếu như bị gió thổi bay mất, thì cậu không còn gì để mặc.

Trong lòng lo lắng như vậy, nhưng chân cậu vẫn không nhúc nhích, vẫn đứng trên ngấn nước nơi thủy triều đang chia cắt kia, giữa những ngón chân đọng lại chút cát vừa ướt vừa mềm.

Cậu nhìn lên những đám mây vũ tích đã hút hết những chất bẩn, đưa tay hứng lấy làn hơi nước chưa kịp rơi xuống.

Bao giờ trời mới mưa?

Người kia lúc nào mới đến?

Cậu ngồi xổm người xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.

Thủy triều rút xuống, đưa con sứa vẫn lưu luyến đất liền trở về biển cả, nhưng cũng không thể khiên động Na Jaemin một chút nào. Viền áo khoác của cậu dính nước, trở nên nặng nề, bộ quần áo bằng len bởi vị trọng lực mà biến dạng chùng xuống, để lộ vài vết sẹo thâm đen ở dưới gáy cậu.

Những vết bẩn kia, xen lẫn vào nhau tạo thành một bức họa xấu xí.

Làn gió lạnh tràn vào trong cổ áo đang mở, phần da trưng trong phút chốc đã hóa thành vũng xúc tu lạnh buốt, nhưng cậu không có chút cảm giác nào đối với sự lạnh lẽo này, bời vì mép cổ áo siết chặt lấy cổ cậu, khiến cho cảm giác ngộp thở càng trở nên rõ ràng hơn.

Hai tay khoanh trước ngực, tay lần lượt lướt qua những vết sẹo rỗ trên lưng, dần dần trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở giữa cổ, vết đỏ trên cổ bị viền áo siết chặt, tạo thành một đường thẳng —

Ngón cái đè chặt lên động mạch cảnh, những ngón tay còn lại vòng quanh phần cổ thon dài, từ từ siết chặt.

Cậu ngửa đầu ra sau, ánh sáng từ đáy mắt đều bị mây đen cuốn đi. Trước khi mưa to kéo tới, mọi thứ dường như đều trở nên nặng nề hơn dưới tác dụng của hơi nước, trên mặt nước bám đầy những phân tử rối loạn, dò cho nuốt phải một ngụm không khí hôi tanh, khoang ngực của cậu như bị một khối bông chặn lại, ngăn không cho cậu hô hấp.

Vẫn chưa đủ.

Cảm giác ngột ngạt mỏng manh này, không đủ để lấp đầy những ham muốn của cậu. Vết thương mới trên tay chưa kịp lành, không thể nắm chặt lấy sợi dây sinh mệnh của cậu. Cậu cần một đôi tay thon dài, rắn rỏi, mạnh mẽ để bóp chặt hơi thở của cậu, ăn mòn mọi nhu cầu đói khát của cậu.

Trans | NoMin | Dive Into YouNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ