Chương 44: Long Vân Kết

65 4 0
                                    


Những đóa hồng ấy cứ như phát điên, mỗi bông hoa đều vừa to vừa nặng nở đầy chen chúc trong sân, hương hoa hồng nồng nàn len lỏi qua cửa sổ thấm lên các đồ vật bằng vải.

Khách tham gia Tuần Lễ Vàng đã gửi hình ảnh sân vườn vào chỗ đánh giá, thu hút được nhiều khách hơn, kéo dài sức nóng của ngày 1/10 đến ngày 1/11. 80kg thịt trong nhà bếp cũng đã được tiêu thụ từ lâu.

Những vị khách mới đến thốt lên: "Chúa ơi, những đóa hoa này còn đẹp hơn cả trong ảnh!"

Họ hào hứng chụp ảnh trước những bông hoa, tạo dáng các tư thế mà Liên Châu trước đây chưa từng nhìn thấy. Sau ngày 1/11 Liên Châu trồng thêm các loại hoa khác.

Sau một tháng bận rộn, Liên Châu có chút muốn đuổi khách. Ở nơi mình sinh sống lại có người lạ vây quanh suốt ngày đối với cô mà nói là một loại cảm giác kỳ quái, cô có hơi hối hận vì đã mở homestay.

Mùa đông đến, khách dần rời đi, homestay chào đón vị khách cuối cùng.

Cô ấy để tóc ngắn, để lộ trán và tai, trên tai đeo đôi khuyên vòng tròn màu bạc, miệng nhai kẹo cao su. Mặc dù ánh nắng mặt trời buổi trưa rất nóng nhưng thời tiết tháng 11 đã lạnh rồi, cô ấy chỉ mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lá cây, lông tơ trên hai cánh tay lấp lánh sáng vàng dưới ánh mặt trời: "Xin chào, tôi tới ở trọ."

Liên Châu không vừa mắt cô ấy: "Xin lỗi, không kinh doanh."

Cô gái đánh giá Liên Châu một lượt, ngoài cười nhưng trong không cười: "Xin lỗi, Lý phục Thanh nói có phòng."

"Giúp cô ấy lấy một phòng đi." Liên Châu nói với em gái ở quầy lễ tân, cầm hoa vừa cắt ra sân sau.

Trong lòng Liên Châu nghẹn một hơi, cô nhanh chóng cắt đầy giỏ hoa rồi ngồi dưới mái hiên cắm hoa, cành hoa tươi mới làm nghiêng bình thủy tinh, chẳng bao lâu đã tụ đầy những giọt nước trong suốt.

Lý Phục Thanh vừa từ bên ngoài trở về, hắn cởi mũ rơm xuống: "Sao em không đeo găng tay?"

"Không muốn đeo." Liên Châu cũng không nhìn hắn.

Bàn tay cô đầy các vết thương lớn nhỏ, một số đã đóng vảy, một số vẫn còn rướm máu. Lý Phục Thành vào phòng lấy hộp thuốc, ngồi trước mặt cô: "Đưa tay cho anh."

Liên Châu làm như không nghe thấy, không để ý đến hắn. Lý Phục Thanh dứt khoát nắm lấy tay cô, cầm tăm bông dính cồn I ốt chấm vào vết thương. Liên Châu đau đến run lên, nhưng sống chết không lên tiếng.

"Vân Kết chỉ là bạn của anh thôi, em đừng hiểu lầm." Lý Phục Thành cúi đầu cẩn thận xử lý vết thương: "Vừa bị thì không dán, thời tiết này rất nhanh sẽ đóng vảy."

Giống như bị một luồng khí nóng thiêu đốt mặt, Liên Châu rụt tay về: "Đừng bôi nữa, lát nữa sẽ ổn thôi."

Một tháng trước, ngày Lý Phục Thanh trở về, hắn bỏ hành lý xuống, đi quanh phòng một vòng, rồi nhìn về phía Liên Châu đứng một bên: "Em giết người rồi?"

"Không có." Mặt Liên Châu không thẹn với lòng.

Lý Phục Thanh bỗng nhiên tới gần cô, khiến cô sợ tới mức lui về sau hai bước nhưng bị hắn đưa tay giữ chặt. Liên Châu không ngờ Lý Phục Thanh lại ôm cô vào lòng, dùng áo khoác bành tô bọc cô lại, vỗ nhẹ vào lưng cô như dỗ dành một đứa bé: "Đừng sợ... để em chịu uất ức rồi."

[Hoàn-Edit] Đốt cháy con kiến - Ngữ Sơn YểnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ