Đã beta
Liên Châu bị cuộc điện thoại của Liên Hoán làm bừng tỉnh, cô nhấn nút tắt, lại nằm xuống giường một lần nữa.
Mặc dù đã buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, nhưng Liên Châu vẫn không ngủ được. Cô nhắm mắt lại, trong lòng trầm tư.
Có lẽ cô đã làm sai rồi. Ngay cả Lý Phục Thanh là ai cô cũng không biết rõ. Lý Phục Thanh là người xấu sao? Hắn có làm chuyện gì tồi tệ với cô không... Những dấu chấm hỏi dài cứ như bọt coca dày đặc dâng lên.
"Liên Châu!"
Dường như cô nghe được tiếng Chu Dư gọi cô.
Liên Châu đột nhiên mở mắt ra, ngoài cửa sổ không có ánh mặt trời, trong phòng âm u. Giống như Chu Dư vẫn đứng bên cửa như ngày trước, bảo cô rời giường giúp anh ta chọn cà vạt.
Liên Châu muốn đứng lên chạy trốn nhưng lại phát hiện thân thể mình không động đậy được. Cô biết trên tủ đầu giường có một cây đèn bàn bằng đồng rất nặng, nếu ném qua có thể đập Chu Dư đến chảy máu đầu. Cô muốn đưa tay qua lấy nhưng lại không thể nào với tới gần được.
Dường như Chu Dư đang rất lo lắng, anh ta càng đến gần hơn. Cô lại mở mắt ra, không thấy Chu Dư đâu. Cả người cô chảy đầy mồ hôi, nằm bất động khoảng hai phút mới dần lấy lại tỉnh táo từ cơn ác mộng bị bóng đè.
Liên Châu vén chăn lên, đứng dậy đi mở cửa ban công. Một cơn gió lạnh thấu xương ùa đến, lập tức hong khô mồ hôi trên người cô.
Ngày hôm qua, mặt trời vẫn còn rực rỡ, hôm nay đã là mùa đông rồi sao?
Ban công trồng rất nhiều cây cối, chỉ vài tuần không chăm sóc đã có đầy thịt thối rữa trong chậu, lan điếu(1) thành cỏ dại, cây hoa hồng mạnh mẽ xâm chiếm cả ban công, cành cây sắp tràn cả vào trong nhà. Liên Châu rời khỏi ban công, khóa cửa vào, đi đến tủ lấy quần áo để mặc.
(1): Một loại cây lan
Chuông cửa bỗng vang lên.
Liên Châu tưởng là Lý Phục Thanh, hít sâu một hơi, chạy chậm đi ra, nhìn vào mắt mèo. Liên Hoán đang chuẩn bị đưa ngón út duy nhất có móng tay dài của anh ta vào trong khoang mũi.
Liên Châu dùng sức kéo cửa ra, lạnh mặt hỏi: "Em đến đây làm gì?"
"Đến xem chị." Liên Hoán chen cửa đi vào, lau tay lên ghế sofa, không đợi Liên Châu nói chuyện đã đi thẳng đến chỗ tủ lạnh, mở cửa ra rồi lại đóng lại, thất vọng nói: "Không có gì à?"
Liên Châu không kiên nhẫn hỏi lại: "Em đến đây làm cái gì?"
Liên Hoán cũng không để ý đến cô, anh ta thả người xuống sofa, cả người bật trở lại, rồi lại chậm rãi lún trở vào. Anh ta mang vẻ mặt thỏa mãn quan sát kỹ căn hộ tinh tế này.
Liên Hoán lớn lên nhìn rất giống Liên Châu, đều là lông mày đen rậm, đôi mắt phượng lanh lợi đầy kiêu căng, đáng tiếc Liên Hoán lại càng giống mẹ hơn, hai lỗ mũi hếch lên khiến khí chất trở nên ngang tàng.
Liên Hoán nói: "Chị, bạn của em ở công ty bất động sản lát nữa sẽ đến, giúp chị định giá, sẽ không để chị lỗ vốn đâu."
![](https://img.wattpad.com/cover/286261030-288-k518129.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn-Edit] Đốt cháy con kiến - Ngữ Sơn Yển
Mistero / ThrillerTên truyện: Đốt cháy con kiến Tác giả: Ngữ Sơn Yển Thể loại: Hắc ám, trinh thám, hiện đại, ngược, OE Editor: Team Cigarred Bìa: Cigarred Convert: wikidich Văn án: Khương Liên Châu vô tình ngộ sát người chồng ngoại tình. Khi cô hoảng sợ ngồi giữa vũn...