Chương 19

2.8K 223 20
                                    

Hà Ngộ Ngộ đi lấy cho Tống Như Ca ly nước, sau đó về phòng thay quần áo.

Trong phòng khách ba Hà đeo mắt kính cầm tờ báo lên xem, mẹ Hà ngồi cùng với Tống Như Ca trò chuyện.

"Ai nha, nghe nói tiểu Tống cũng tốn không ít sức lực cho vụ án này của Ngư Ngư!" Mẹ Hà nhanh tay cầm lấy một quả cam ở trên bàn rồi lột.

Tống Như Ca khẽ cười lắc đầu, "Dì nói quá rồi ạ, con không làm cái gì hết, chỉ có cảnh sát Hà mới vất vả."

"Bây giờ, người trẻ tuổi như các cháu cũng thật hiếm!" Mẹ Hà cẩn thận quan sát Tống Như Ca, càng nhìn càng thấy thích, so với trong TV còn thích hơn, "Cháu lớn lên thật xinh đẹp, tâm địa lương thiện."

"Dì à, để cháu lột cho." Tống Như Ca cầm lấy quả cam trong tay mẹ Hà, "Cảnh sát Hà của chúng ta mới là thanh niên mẫu mực, có thể phá án, cũng giữ gìn an ninh xã hội, người nhanh nhẹn lại ngoan hiền."

Mẹ Hà nghe lời này mắt cười đã không thấy mặt trời, mặc dù bà hay mắng chửi con gái bà, nhưng nghe người khác khen con mình thì rất vui vẻ.

"Tiểu Tống thật khéo nói." Mắt mẹ Hà nhìn quả cam trong tay Tống Như Ca, đã lột xong rồi.

Tống Như Ca đưa cho bà, mẹ Hà cười ngại ngùng, "Rõ ràng là dì lột cho cháu, kết quả lại là cháu lột giúp dì."

Đúng lúc này, Hà Ngộ Ngộ đã thay đồ xong đi ra.

Cô mặc chiếc áo hoodie màu xám, trên ngực còn có hình vẽ của một con khỉ, ở dưới thì mặc quần thể thao ngắn, chân mang đôi dép con thỏ màu hồng phấn.

Hà Ngộ Ngộ rất hối hận, tại sao lúc trước không mua nhiều quần áo đẹp? Thường ngày đi làm thì mặc quân phục của cảnh sát, lúc bình thường thì mặc mấy loại đồ thể thao, để tiện đến hiện trường vụ án bất cứ lúc nào, trước đến giờ cô còn chưa đắn đo suy nghĩ đi gặp người khác thì phải mặc gì.

Cô đứng trước cửa phòng ngủ gãi đầu, biểu cảm mất tự nhiên, "Vậy... tôi đi nấu cơm."

Đôi mắt Tống Như Ca ngắm nhìn từ trên xuống dưới, trong đầu chỉ suy nghĩ "Nhìn thật mềm mại nha, rất muốn sờ sờ", "Oh, thì ra ở nhà mặc thế này", "Lỗ tai của con thỏ kia trông không tồi".

Nhưng mặt cô vẫn không biến sắc nói, "Tôi giúp cô nhé."

"Đừng, để nó nấu đi, đã lâu rồi chúng tôi không ăn cơm do nó nấu, hôm nay được hưởng ké cháu đấy." Mẹ Hà vội vàng lau tay, giữ chặt tay Tống Như Ca.

"Dì nói đùa rồi." Tống Như Ca ngồi xuống.

Hà Ngộ Ngộ ở trong bếp bận rộn, Tống Như Ca với mẹ Hà nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Từ thiên văn địa lý, đến chuyện trong giới giải trí, rồi chuyện của Hà Ngộ Ngộ cho tới Triệu Lộ.

Cuối cùng, mùi thơm từ đồ ăn trong bếp bay ra.

"Ăn cơm thôi!" Hà Ngộ Ngộ vừa cởi tạp dề vừa gọi.

Cô đem tất cả đồ ăn đã nấu xong đặt lên bàn, mắt nhìn thôi cũng đã thấy ngon rồi, nhìn trên bàn có thịt kho tàu, khoai tây & cà rốt cắt hạt lựu sốt cùng với thịt bằm. Một đĩa cánh gà chiên, trên đó còn rưới ít nước sốt màu đỏ cam, nhìn thôi cũng đã khiến người ta thèm ăn. Còn có thêm chả cá, khoai tây chua cay, cá hấp, canh dưa chuột trứng bắc thảo. Một bàn đồ ăn lớn.

Trong lòng Tống Như Ca lại thêm cho Hà Ngộ Ngộ mấy điểm, không nghĩ tới cái tay kia không chỉ biết cầm súng bắt tội phạm, mà còn có thể xuống bếp nấu cơm.

"Tuỳ tiện làm vài món, không biết hợp khẩu vị với cô không?" Hà Ngộ Ngộ kéo ghế ra, ra hiệu cho Tống Như Ca ngồi xuống.

Tống Như Ca gật đầu, "Trông cũng không tồi, chú và dì, hai người mau tới ngồi đi ạ."

Chờ mẹ Hà và ba Hà ngồi xuống, Tống Như Ca với Hà Ngộ Ngộ mới ngồi, bàn ăn hình chữ nhật, đương nhiên Hà Ngộ Ngộ ngồi kế bên Tống Như Ca.

"Ăn thử cái này đi." Hà Ngộ Ngộ ngại ngùng nói, lúc cô mới gặp Tống Như Ca, không nghĩ hai người có thể phát triển đến mức độ này, tưởng đâu người ta là đại minh tinh, sẽ làm giá, nhưng bây giờ xem ra, cũng không tệ lắm.

Mẹ Hà cười gắp một cái cánh gà chiên cho Tống Như Ca, "Mau ăn thử đi."

"Cảm ơn dì ạ." Tống Như Ca nhìn miếng cánh gà chiên vàng ươm, mới cắn một miếng thôi mà đã kích thích vị giác.

Vị thanh ngọt lại không béo ngậy, vị mặn và ngọt đan xen nhau, gà thì béo thơm, giòn rụm, nước sốt vừa miệng.

Hà Ngộ Ngộ chớp mắt, chờ mong Tống Như Ca đánh giá, "Ăn ngon không?"

Tống Như Ca gật đầu, "Không ngờ cảnh sát Hà lại nấu ăn ngon như vậy."

Trên bàn ăn tràn ngập tiếng cười nói.

Sau khi ăn xong, mẹ Hà cuối cùng cũng đồng ý thỉnh cầu của Tống Như Ca, để cho cô và Hà Ngộ Ngộ cùng nhau rửa bát trong căn bếp chật hẹp.

"Cảnh sát Hà, nếu cô không làm cảnh sát, mở cái quán ăn kinh doanh cũng không tệ lắm." Tống Như Ca trêu chọc.

Hà Ngộ Ngộ đang rửa bát cũng phụ họa góp vui, "Nếu cô Tống không làm diễn viên, cũng có thể làm cảnh sát, thân thủ không tồi nha."

Hà Ngộ Ngộ đem chén bát đã rửa xong đưa cho Tống Như Ca, đột nhiên tay hai người đụng nhau.

Tim Tống Như Ca lệch một nhịp, nhưng mặt không đỏ tim không đập nhanh, bình tĩnh cầm lấy.

Hà Ngộ Ngộ nhanh chóng rụt tay ra.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Chẳng phải là vô tình chạm tay nhau thôi sao? Sao lại đỏ mặt chứ?

Hà Ngộ Ngộ tự mắng bản thân không có tiền đồ.

Mặc dù bản thân là cong, nhưng mà Tống Như Ca, người ta vừa nhìn là đã thấy thẳng rồi, rất rất rất thẳng là đằng khác.

[BHTT][HOÀN][EDIT]Hà Bất Ngộ Như Ca - Nhất Chỉ Lan ChâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ