Chương 40

2.6K 174 18
                                    

"Cẩn thận!" Hà Ngộ Ngộ nghiêng người đẩy mẹ Đào Lực sang một bên.

Mà phần cổ của cô lại bị bình hoa rơi trúng, Hà Ngộ Ngộ đưa tay ra sờ cái gáy, có một chất lỏng từ phía sau cổ của cô chảy ra.

"Cảnh sát, cô chảy máu." Mẹ Đào phản ứng, nhanh chóng từ trong túi lấy khăn giấy đưa cho Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ xua tay, vội vàng nói, "Không sao, không có việc gì."

"Hai người đi lên khuyên nhủ Đào Lực một chút." Hà Ngộ Ngộ dùng tay che vết thương ở sau gáy.

Mẹ Đào và Lý Phiêu Phiêu được mang lên lầu nói chuyện với Đào Lực.

Hà Ngộ Ngộ nhìn thoáng lên trên lầu, may mắn bình hoa Đào Lực ném bằng nhựa, chứ nếu không với sức nặng và độ cao này, đụng phải chắc sẽ ngất đi.

Cô ngồi vào xe, dùng băng gạc băng bó đơn giản sau đó đi lên lầu.

Lý Phiêu Phiêu dùng tiếng khóc kinh thiên động địa làm nhạc nền cho lời nói của mẹ Đào Lực.

"Vẫn không chịu đi ra sao?" Hà Ngộ Ngộ hỏi A Bổn ở kế bên.

A Bổn gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa.

Mẹ Đào cũng bắt đầu khóc, bà sắp quỳ trên mặt đất, nhưng Đào Lực vẫn thờ ơ.

Lý Phiêu Phiêu cũng không ngừng đập cửa, "Có phải anh lại hút ma tuý không!"

Đào Lực ở bên trong không đáp lại.

"Anh ra đây! Ra đây mau! Anh không suy nghĩ cho bản thân anh, chẳng lẽ không thể vì em và con sao?" Tay Lý Phiêu Phiêu chạm vào tay nắm cửa chống trộm, váy của cô cọ vào cánh cửa rỉ sét.

Lúc này, Đào Lực mới trả lời, "Anh không có hút ma tuý!"

Lý Phiêu Phiêu kiên quyết không tin, dùng tay đập cửa, "Nếu anh không hút ma tuý, thì đi kiểm tra nước tiểu với em, em không muốn con của chúng ta sinh ra bị dị dạng."

Hà Ngộ Ngộ cau mày, cô có chút đau lòng cho cô gái đang bám vào cánh cửa kia và mẹ Đào quỳ trước cửa.

"Đào Lực, anh ra đây đi! Mau ra đây!" Lý Phiêu Phiêu vẫn kiên trì gõ cửa.

Ngay sau đó, Đào Lực mở cánh cửa gỗ ra, vẫn còn cách một cánh cửa chống trộm.

Cảnh sát ở bên ngoài đưa súng lên chỉa vào anh ta.

"Tôi đi với các người!" Đào Lực mang mắt kính lên, đáy mắt anh ta nhìn ra vẻ mệt mỏi đầy tơ máu.

Hà Ngộ Ngộ ra hiệu cho A Bổn thả súng xuống.

Lý Phiêu Phiêu hai mắt đẫm lệ nhìn Đào Lực qua cửa chống trộm, ánh mắt của cô dường như tuyệt vọng.

"Đào Lực." Giọng nói của Lý Phiêu Phiêu khàn khàn, nắm lấy tay áo Đào Lực.

Đào Lực mở cửa chống trộm ra.

Nhóm cảnh sát Hà Ngộ Ngộ suốt đêm trở về thành phố C, vết thương của cô còn chưa xử lý, cô đã đi vào phòng thẩm vấn.

Bên trong, Đào Lực ngồi đoan chính, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong mắt anh ta không nhìn ra được sự sợ hãi, cũng không nhìn được sự túng quẫn.

[BHTT][HOÀN][EDIT]Hà Bất Ngộ Như Ca - Nhất Chỉ Lan ChâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ