Tôi tên là Trịnh Hiệu Tích, là người mà cả làng cho là có cuộc sống như mơ, khi mà gia đình thì cũng khá giả, dung nhan lại chẳng thua kém 1 ai, lại tốt phúc, được vào làm dâu nhà họ Kim, làm vợ của Nam Tuấn nổi tiếng trầm tính ôn nhu, cha má chồng lại rất tốt tính, nhưng đó cũng chỉ là bề nổi mà mọi người cùng cha má tôi nhìn thấy, chứ ai nào đã nhìn thấu được cái cảnh của tôi ?
Cuộc sống tôi đúng là rất tốt, không có gì sai cả, cha má chồng vô cùng thương yêu tôi, Kim Nam Tuần chồng tôi cũng chưa 1 lần nào tệ bạc với tôi, chỉ có điều... buồn thay cho cảnh có chồng rồi mà đêm đến vẫn giường đơn gối chiếc.
Tôi biết Nam Tuấn chẳng ghét tôi đâu, anh cũng không bao giờ phàn nàn về tôi dù chỉ 1 lời, anh đối với tôi mà nói lại rất tốt nữa là đằng khác, tôi nấu ăn bị bỏng, anh chạy đi lấy thuốc xoa, tôi đi bị té trầy gối, anh ân cần lau miệng vết thương rồi nhai lá đắp cho tôi, đôi lúc tôi ngồi buồn nhớ má, anh cũng ngồi cạnh tôi, cho tôi tựa vào vai anh mà trút bớt nỗi buồn, ... và còn nhiều lắm, những ân cần mà anh giành cho tôi.
Nhưng tôi lại là 1nguời tham lam, tôi muốn hơn cả thế, tôi muốn ánh mắt anh khi nhìn về tôi thật nồng nàn yêu thương chứ không phải là thương hại, tôi muốn những cử chỉ quan tâm đó anh làm là vì xót thương tôi thật sự chứ không phải vì nghĩa vụ làm chồng, tôi muốn đêm ngủ được anh ôm trong lòng, nhưng tất cả anh đều không đáp ứng được, bởi... anh có yêu tôi đâu.
Đã từ lâu rồi tôi biết lòng anh mang hình bóng của 1 con gái khác, ngay trước cả khi anh cưới tôi nữa, cô gái đó xinh đẹp nhưng không bằng tôi, cô ấy mồ côi không có cha má đùm bọc như tôi, cô ấy làm con ở cho nhà người chứ không phải con nhà quyền quý như tôi, thế nhưng cô lại có trái tim của người tôi yêu thương vô cùng, tôi thua cô ở chỗ đó.
Đã đôi lần tôi ngỏ lời muốn anh sang ngủ cùng, nhưng mọi lời nói đó đều bị anh từ chối, anh viện cớ phải học, viện cớ rằng phải làm sổ sách, và đôi khi anh chẳng nói gì cả, chỉ lẳng lặng lắc đầu, mỗi lần như thế, tim tôi như ứa máu, nỗi đau âm ỉ chất trong lòng, qua từng ngày tạo thành nỗi ấm ức, khiến tôi rất dễ bị tủi thân.
Ban ngày trước mặt cha má chồng, tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ, bởi có lần tôi khóc vụng trộm, má chồng tôi thấy, má xót lắm, mới tìm hiểu nguyên nhân, vỡ lẽ ra rằng anh bỏ tôi bơ vơ mỗi tối, bà âm thầm gọi anh vào phòng rầy la, khuyên nhủ, tôi nghe được, rồi cũng lắc đầu ngán ngẩm, bởi tôi biết nói thì nói thế thôi chứ anh cũng chẳng sang đâu.
Rồi tôi lại lén lút ra sau vườn, ngồi ôm gồi khóc, và bất ngờ thay, tối đó, anh đem gối sang, chầm chậm tiến lại rồi ngồi xuống, tôi ngỡ ngàng nhìn.
- Má nói thì nói thế thôi chứ anh đừng để bụng, không thích thì không cần sang đâu mà.
Anh lẳng lặng ngồi đó, rồi thở dài.
- Khuya rồi, mình ngủ đi.
Rồi nằm xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt, còn thủ thỉ.
- Mình ngủ ngon, tôi thấy dạo này mình có quần thâm rồi, thức đêm không tốt đâu.
Tôi vừa ngỡ ngàng vừa vui sướng, cảm giác hạnh phúc len lỏi trong lòng, khẽ cười rồi nằm xuống, rụt rè đưa tay qua ôm anh xem phản ứng anh thế nào, rốt cuộc anh cũng nằm yên, chả nhúc nhích, thầm nghĩ chắc anh ngủ rồi mới để tôi ôm dễ thế.
BẠN ĐANG ĐỌC
NamSeokGa | Một chút tình yêu
Roman pour AdolescentsĐoản văn về NamSeok, YoonSeok và NamSeokGa