Biên tập: Cáo
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
"Em vừa mới nói gì? Em nói lại lần nữa đi." Tạ Đạc không thể tin vào tai của mình.
"Anh muốn nghe câu nào? Em thích anh, em yêu anh, từ cấp ba em đã bắt đầu thầm mến anh, suốt mười hai năm qua vẫn luôn thầm mến anh?" Thẩm An Đồ thừa dịp Tạ Đạc vẫn còn sững sờ, ngửa đầu hôn trộm lên khóe miệng anh một nụ hôn, phát hiện anh vẫn không có phản ứng thì hôn trộm thêm cái nữa.
Tạ Đạc nhìn chằm chằm vào Thẩm An Đồ, trong con mắt tĩnh mịch của anh hiện ra ánh sáng nhỏ bé, tựa như nghiền nát những ngôi sao trên trời rồi nhét chúng vào viên pha lê có kích thước bằng cái móng tay.
Một lát sau, Tạ Đạc nói: "Thẩm An Đồ, chúng ta đều là đồ ngốc."
Thẩm An Đồ không hiểu.
Tạ Đạc: "Lúc trước anh từng nói từ cấp ba anh đã bắt đầu thích em, có phải em cảm thấy là giả có đúng không? Anh từng nói anh yêu em nhiều lần như vậy mà một chữ em cũng không tin có phải hay không? Vậy bây giờ anh sẽ nói lại lần nữa, Thẩm An Đồ, em là mối tình đầu của anh, cũng sẽ là người yêu duy nhất của đời anh, đối với quá khứ của em anh không phải hoàn toàn không biết gì cả, anh không chỉ thích Thẩm An Đồ, anh cũng yêu Thẫm Lẫm nhiều như vậy."
"Khi còn ở cấp ba anh đã cảm thấy em rất đặc biệt, sẽ không thể kiềm lòng được mà để ý tới em. Lúc em ngồi trước bàn học của anh, không phải là em cản trở anh không nhìn được bảng đen mà là gò má của em luôn khiến anh phân tâm. Ở trong quyển album ảnh mà Tạ Văn Hiên mang tới có một tấm ảnh chụp từ trên cao nhìn xuống cảnh em đang vẽ phác thảo, đó là ảnh anh chụp trộm em. Bởi vì chúng ta phải chia lớp nên không còn có thể thường xuyên nhìn thấy em, ngẫu nhiên nhìn thấy em một lần nên anh muốn chụp lại..."
Lần này đến phiên Thẩm An Đồ kinh ngạc, cậu đẩy Tạ Đạc ra ngồi xuống, thân thể nghiêng về phía trước, con mắt nhìn chằm chằm Tạ Đạc giống động vật nhỏ không thể hiểu được cảm xúc của con người.
"Nhưng xin em tha thứ cho anh, khi đó anh chính là thằng ngốc, anh không biết vì sao mình lại có sự khác thường như vậy, mãi cho đến khi học xong lớp mười hai anh mới nhận ra rằng anh thực sự thích em." Tạ Đạc đau lòng giữ chặt tay Thẩm An Đồ, đặt tay cậu lên trên môi cẩn thận hôn.
"Anh cũng luôn yêu thầm em. Thẩm An Đồ, đây không phải giả, đây là lời nói thật duy nhất trong rất nhiều lời nói dối mà anh đã nói với em."
"Khi em tỉnh lại trong bệnh viện ngày ấy, anh nói em là bạn trai anh, hoàn toàn không phải để làm nhục em. Anh đã suy nghĩ về thân phận này trong rất nhiều năm nhưng chưa từng ngờ rằng nó có thể trở thành sự thật."
"Mặc dù có thể ít hơn em hai năm, nhưng mà Thẩm An Đồ, đúng là từ cấp ba anh cũng bắt đầu thích em, năm nay là năm thứ mười."
"Phì..." Thẩm An Đồ cũng nhịn không được nữa, bắt đầu bụm mặt cười, bắt đầu là nhỏ giọng cười khe khẽ, cuối cùng biến thành cất tiếng cười to.
Tạ Đạc nói không sai, bọn họ đều là đồ ngốc, cho dù bây giờ ở trên thương trường rung trời chuyển đất sớm nắng chiều mưa, nhưng trong phòng học nho nhỏ hơn mười năm trước, bọn họ đều là đồ hèn nhát nhu nhược vô dụng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/EDIT] NGUYỆT HẠ AN ĐỒ - THẤT HIỆU ĐÍCH CHỈ ĐÔNG DƯỢC
General FictionTác giả: Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Nguyên sang, Tình cảm, Ngọt sủng, Song hướng yêu thầm, 1×1, HE Biên tập: Vân Tình Cung┃Chỉnh sửa: Vân Tình Cung, Miss Tony Độ dài: 73 chương + 9 ngoại truyện Ngày bắt đầu edit: 13.07...