Jung Yooahn đứng sừng sững như trời trồng ngay trước cửa, mắt loáng thoáng vài tia ngạc nhiên căng ra nhìn về phía mười ngón tay đan chặt lấy nhau, chân còn khoa trương chống về sau làm trụ đứng vững.
Như mất kiên nhẫn trước loạt hành động như bom tấn Bollywood của cô nàng, Jungkook thẳng tay kéo tên người yêu đang cười ngu tiến về văn phòng. Kim Taehyung từ lúc nghe người nhỏ lên tiếng đính chính đến khi khép cửa vào phòng vẫn chưa thể ngậm được miệng, chỉ gật đầu chào cho có lệ rồi mặc cậu nhóc dẫn đi đâu thì đi. Bỗng nhiên trước mắt họ Kim chỉ toàn là Jeon Jungkook non nớt của thời niên thiếu, người không ngại vênh mặt lên nói chuyện đạo lý, pháp luật với đám đầu gấu trường ngoài dù chân run cầm cập như cầy sấy.
"Đáng yêu thế."
Biết người yêu nhỏ còn bực mình, con sói lang giả danh tri thức vẫn không biết trời biết đất sấn sổ lại bẹo má người nọ đến đỏ au cả một mảng da. Cậu nhóc bĩu môi, mắt lừ lừ không thèm nhìn tỏ vẻ không hợp ý.
"Hôm nay thì được, hôm sau, hôm sau nữa cô ta lại tìm đến thì sao?"
Thực tình, Jungkook chắc chắn mình không phải loại người chấp nhặt vài chuyện lông gà vỏ tỏi, vì tình riêng mà phá hoại lợi chung nhưng cô tiểu thư này đúng là không giả mù được, lơ là một chút bị cuỗm đi lúc nào không hay, chưa kể người yêu mình lại là loại mỡ thượng hạng bị cả đàn mèo nhăm nhe. Cậu suy đi tính lại, nghĩ rồi lại nghĩ nhưng thế nào cũng thấy không hợp lý để đuổi cổ bệnh nhân ra khỏi bệnh viện. Gia thế cô ta hiển hách thế nào, Jungkook không rõ. Chỉ biết một tuần ba lượt đều đặn, mỗi lần gặp lại thấy Jung Yooahn không đeo túi của Prada thì sẽ là túi của Lana Marks, oái oăm lắm thì sẽ là đi tay không nhưng đeo đồng hồ đính viên sapphire to hơn cả mắt cậu nhóc, nhìn vào đã thấy nồng mùi tư bản. Rõ ràng so với cậu sinh viên năm tư còn chưa cầm được bằng tốt nghiệp trong tay thì cô ta cành cao hơn nhiều. Cậu nhóc cứ tự nghĩ rồi lại tự thu mình vào mớ mặc cảm vô dụng được đặt ra.
"Không đến nữa đâu, anh hứa!"
Kim Taehyung vừa giơ ngón tay lên vừa nghiêm túc hứa làm cậu nhóc không khỏi bật cười, cơn giận dỗi cũng tạm thời nguội đi mấy phần.
"Đừng để cô ta đến nữa."
Mái đầu nâu dụi sát vào bên vai phải cứng cáp của bác sĩ Kim, tay ngoan ngoãn vòng ra sau lưng người yêu níu lấy lớp áo blouse mỏng mà giật giật như làm nũng. Jungkook chẳng ưa cô ta chút nào, đúng hơn là chẳng ưa cách cô ta tiếp cận Taehyung, mười người nhìn mất chín người thấy tình ý rõ ràng. Cậu có thể ở đây vênh váo công khai người yêu ngày hôm nay, nhưng ai dám chắc ngày mai họ Jung kia lại bất chấp làm gì.
"Con bé đó cố chấp, nhưng là kiểu trọng thể diện. Đừng lo, hoa cắm vào chậu rồi sẽ không bật gốc."
"Chậu cũng không cho bật mà!"
Jungkook hẳn đã yên tâm hơn, nhưng nếu cứ như vậy cả buổi sáng sẽ đi tong theo bản mặt bí xị của cậu nhóc mất. Hết cách, Taehyung đành vuốt lấy gò lưng mệt mỏi của người nhỏ mà gặng hỏi.
"Cuối tuần mình đi đâu cho khuây khỏa nhé? Về nhà mẹ anh chẳng hạn?"
Vài cọng tóc lơ thơ vụt thẳng qua đôi mắt phượng theo phản ứng ngồi dậy của cậu chàng nhỏ con. Loáng thoáng, Taehyung bắt gặp vài tia run rẩy, như rung động, lại như không dám chắc. Anh hiểu, vì chính anh cũng không dám tin mình làm được rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
|VKook| Là người trong mắt, là tình trong tim.
FanfictionChuyện quay lại không phải chưa từng nghĩ đến.