Chưa cần biết nhân vật trước mặt đóng vai trò gì trong cuộc đời huy hoàng của Jeon Jungkook, nhưng trước hết cậu chắc rằng mình không ưa mùi nước hoa đặc quánh cả một khoảng của cô nàng này. Ấn tượng đầu không tốt, chưa kể cách gọi Kim Taehyung thân thiết như thế rất khiến cậu khó chịu.
"Bác sĩ Kim vừa rời đi, cô có gì quan trọng cần tìm sao?"
"Ừ."
"Tôi có thể tìm thử, cô nói đi."
"Kim Taehyung."
"Vậy không cần tìm nữa."
Jungkook đặc biệt bực với người này, rất rất bực bội là đằng khác. Nhìn cái dáng tiểu thư đỏng đảnh mặt hất lên tận trời, kính râm vừa kéo lên lại trễ xuống nhướn mày nhếch nhếch nhìn chỉ muốn cào vài cái cho bõ ghét. Ăn nói thì không đầu không đuôi, thái độ rõ là mẹ thiên hạ. Jungkook thề độc hai mươi hai năm cuộc đời chẳng mấy lần trông mặt mà bắt hình dong người khác, nhưng nếu có lỡ làm vậy thì người kia chắc chắn xứng đáng.
Cô tiểu thư kia bĩu môi khoanh tay trước ngực, nuôi ý định lách qua người Jungkook rồi tiến thẳng vào trong. Song, chưa kịp rướn người quá hai bước đã bị cậu nhóc giơ tay ra chắn hoàn toàn đường vào. Chướng ngại vật và vận động viên người này vờn bên trái người kia chặn bên phải, người này nhổm lên trên người kia rào xuống dưới. Cứ tiếp tục cũng không phải cách, Jungkook đành lên tiếng.
"Nói đi, cô tìm Taehyung có việc gì?"
Chiếc kính đen nằm gọn gàng được cô nàng gỡ xuống, trịnh trọng khoanh tay thông báo.
"Báo cho Kim Taehyung biết, có vị hôn thê đáng giá nhất cuộc đời anh ta tìm."
-
Taehyung không vội, nên trở về văn phòng riêng là chuyện của tận mười phút sau. Bước vào phòng, thay vì hình ảnh cậu nhóc chăm chú vẽ vẽ viết viết trên giấy phác thảo lại là luồng không khí u ám sán màu đen kịt. Hai bên không ai chịu ai, giương mắt ra lườm lườm nguýt nguýt, so với trận đấu của Taehyung và Seokjin chỉ có hơn chứ không có kém.
Cô sinh viên kia nói gì làm gì, anh chưa rõ, chỉ cần biết Jungkook chắc chắn sẽ không tự nhiên mà thái độ như thế.
"Cô Jung, hôm nay vẫn chưa phải lịch tái khám có việc gì cần tìm tôi sao?"
Hai ánh mắt đồng loạt chuyển mục tiêu sang người vừa cất giọng. Jung Yooahn thấy bác sĩ Kim mắt tóe tia lửa nhanh chóng biến thành bồ câu ướt mưa từ khi nào, trông rất tội nghiệp.
"Bác sĩ Kim, ở nhà ngột ngạt quá, em chỉ muốn đến tìm bác sĩ tư vấn chút cách thay đổi không gian tiện thể gặp anh. Em đã nói anh Taehyung là thuốc an thần của em mà."
Nói rồi nháy một bên mắt, cười thật tươi nhìn thẳng vào họ Kim kia. Jungkook nhìn một màn biến hóa trước mặt chỉ thầm đảo mắt khinh bỉ, không biết lại tưởng cô thi hoa hậu. Hóa ra con khỉ già này thích làm cún con đến thế.
"Lần sau cô có thể xuống phòng trị liệu tìm, văn phòng tôi không hay lui tới lắm."
"Muốn tìm anh Kim trò chuyện chút, không phải trị liệu đâu mà."
BẠN ĐANG ĐỌC
|VKook| Là người trong mắt, là tình trong tim.
FanficChuyện quay lại không phải chưa từng nghĩ đến.