Hai - Nick 3

97 5 1
                                    


NICK

Vì tôi đã không gặp Charlie trong nửa giờ, nên tôi nghĩ lúc này có thể là thời điểm tốt để đi tìm em ấy một lần nữa, ngay cả khi em ấy đang có tâm trạng xấu với tôi. Tuy nhiên, ý của em là gì? Em thực sự bắt đầu chọc tức tôi một chút rồi. Tôi đã không làm gì để em ấy có thái độ với tôi. Tôi tìm thấy em ấy ở tầng hầm và chỉ đang ngồi trong một góc với người bạn Aled của em ấy, vì vậy tôi đến chỗ anh ấy, hy vọng rằng tâm trạng tồi tệ kỳ lạ của em ấy đã biến mất, nhưng khi tôi vụt qua các vũ công, ngày càng gần hơn, tôi bắt đầu nhận ra rằng má em ấy đang ướt sũng, em ấy đang khóc, và đó là lúc tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng thật sự. Chắc chắn có gì đó không ổn.

Tôi khụy gối bên cạnh em ấy, Aled nhìn tôi với thái độ hoảng sợ như thể anh ấy không biết phải làm gì. Charlie quay đầu về phía tôi và Nếu điều đó có thể thì em ấy thậm chí còn say hơn cả trước đó. Chẳng quan tâm việc em ấy đang ngồi dưới sàn.

"Chuyện gì vậy?" Tôi hét lên theo tiếng nhạc. Em ấy cười nhưng có vẻ không ổn, thực sự có gì đó không ổn." Anh tính bắt đầu nói về trường đại học một lần nữa hả?"

"Gì?"

"Nó làm em bực mình quá, Nick à."

Tôi liếc nhìn em ấy và hỏi, "Làm em bực mình?" nhưng em ấy chỉ lầm bầm điều gì đó để trả lời và tôi chả thể nghe thấy em ấy một cách chính xác. Sau đó, em ấy kéo tôi một cách thô bạo về phía mình bằng một cánh tay và hôn tôi.

Tôi nhanh chóng hiểu ra nụ hôn khi say này chẳng nồng nàn như lúc cả hai còn tỉnh táo. Mặc dù vậy, em ấy vẫn cố gắng làm nụ hôn sâu hơn. Tôi có thể cảm nhận được cả độ ẩm trên má em ấy cùng vị rượu. Phải mất vài giây để tôi mới thực sự nhận ra chuyện gì đang xảy ra và trong thời gian đó, tôi chớp mắt và thấy Aled đang giật mình lo lắng, đứng dậy và bỏ đi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy Charlie ra khỏi người tôi. "Đừng."

"Niiiik." Charlie cố gắng rướn người về phía trước một lần nữa nhưng tôi chỉ lùi lại phía sau. "Anh đã hứa."

"Charlie, em đang hành động quá đỗi kỳ lạ đấy."

"Không, không phải."

"Vâng, em có." Tôi kéo anh ấy bằng cánh tay để cả hai chúng tôi đứng dậy. Em ấy loạng choạng rồi nắm lấy cánh tay tôi bằng cả hai tay. "Nào, chúng ta lên lầu thôi."

Em ấy không trả lời, thế rồi tôi dẫn em ấy trở lên qua khỏi các vũ công và trở lại tầng trên, nơi gần như trống rỗng - hầu như tất cả mọi người đang nhảy múa trong tầng hầm. Tôi dẫn anh ta đến nhạc viện, như tôi đã hy vọng, trống rỗng và yên tĩnh, ngoại trừ cơn mưa đang rơi trên mái kính.

Tôi lại đặt em ấy xuống chiếc ghế bành và cúi xuống trước mặt em ấy. "Chuyện gì vậy?"

Em ấy không nhìn tôi hoặc thậm chí có vẻ như đã nghe thấy tôi.

"Charlie!" tôi nói điều này to hơn một chút và lần này em ấy bắt gặp ánh mắt của tôi.

"Tại sao em làm như thế này?"

Nick and CharlieNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ