➎⓿

400 34 5
                                    

Điều hòa ở trên góc tường thổi ra khí lạnh che kín phòng khách.

Seulgi ở bên ngoài mang về tới một thân nóng nực đã sớm bị áp xuống, bên gáy hợp lại hô hấp của Joohyun, như là ẩn chứa năng lượng lốc xoáy thật lớn, đem cỗ nhiệt kia quay cuồng mà ra, theo máu chảy khắp người.

Đơn giản một chữ lại bị cô cắn đến câu nhân ngọt liệm.

Nghe được câu đó chóp mũi Seulgi nóng lên, đè lại cái tay kia trên eo, giận Joohyun liếc mắt một cái: "Chị có biết hay không đây là khiêu khích giữa ban ngày."

Nghe vậy, tay Joohyun quả nhiên đã không có động tác.

Trước mặt đôi tròng mắt kia phiếm lân quang màu nâu như là đá quý, không chớp mắt mà nhìn Seulgi, tán thành lời cô nói: "Ừ, A Seul nói không sai."

Seulgi còn tưởng rằng yêu tinh này đột nhiên thông suốt, mặt mày tươi tỉnh, lời khen vừa đến bên miệng, trước mắt bỗng dưng tối sầm, lòng bàn tay mềm mại bao trùm ở trên lông mi cô, dán sát vào toàn bộ hốc mắt.

Theo sau, hô hấp mang theo hơi hơi ướt át bám vào bên tai, tính cả giọng nói khàn khàn cùng nhau đưa vào trong tai.

"Hiện tại, trời tối."

Khung cảnh trước mắt bị Joohyun làm cho tối lại, khi Seulgi chớp mắt có thể cảm nhận được lông mi ở khe hở hẹp hòi bị bắt cuốn lên, độ ấm lòng bàn tay xuyên thấu qua mí mắt đơn bạc truyền tới.

Môi đỏ có thể ở trên da thịt mờ mịt tạo ra vệt nước, vệt nước kia hóa thành thật dài mớn nước, như là dòng suối trong khe núi, một đường từ bên tai theo xương hàm dưới lan tràn tới trên cằm.

Cuối cùng bám lấy đồng loại, cho nhau dựa vào ôm lấy, hấp thu độ ấm trên người nhau.

Trong khoảng thời gian này hai người họ đều rất bận, nghiêm túc mà nói, cách cư xử khi ở bên nhau còn kém hơn rất nhiều so với mức độ thân mật khi không ở bên nhau.

Khởi điểm hôn như là hai người cho nhau thử, sau đó dần dần thâm nhập, Joohyun như là bão táp không hề dự triệu, vội vàng mà đến, giống như một con sói hung ác, Seulgi cảm thấy chính mình liền sắp bị Joohyub nuốt vào trong bụng.

Bình thường nhìn Joohyun hết sức ôn nhu cẩn thận, nhưng gặp phải việc này, luôn là giống ác thú không biết no, ngao ngao hai cái có thể đem Seulgi hủy đi sạch sẽ.

May mà trận bão táp này rất mau liền bởi vì một tiếng chuông điện thoại mà đột nhiên im bặt.

Là Park Sooyoung gọi tới cho Joohyun.

Seulgi ngồi ở trên đùi Joohyun, sửa sang lại quần áo hỗn độn của mình, nhìn Joohyun nhận điện thoại, gương mặt đứng đắn, thật sự rất khó tưởng tượng ra một phút trước chị ấy còn ấn mình như không có lý trí mà hôn.

Người trước áo mũ chỉnh tề, người sau văn nhã bại hoại.

Seulgi bỗng dưng cảm thấy những lời này thực hợp với tình hình.

Không biết Sooyoung nói gì đó, Joohyun nhàn nhạt nói: "Không đi, tôi không có thời gian."

Seulgi thấy thế, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cảm giác xấu xa, ngón tay đè lên môi Joohyun, chậm rãi miêu tả hình dạng, cuối cùng dựa vào vành tai của cô đang áp lên điện thoại, nhẹ nhàng lướt qua đầu lưỡi của mình.

[Seulrene] Nàng Hôn Xong Liền ChạyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ