Chap 4

1.2K 142 8
                                    

Zata dần tỉnh dậy từ trong cơn đau đầu, đôi mắt diều hâu của hắn chậm rãi lướt một vòng. Hắn vẫn còn nhớ rõ bản thân mình đã chết rồi? Vậy thì đây là chốn nào? Xung quanh hắn là một mảnh trắng xóa. Thiên đường ư? Zata vẫn luôn cười nhạo nơi chốn được gọi là thiên đường này, nói dễ hiểu hơn là hắn khinh thường nó. Lý do rất đơn giản, vì nếu thiên đường thật sự tồn tại thì kẻ như hắn, sẽ không bao giờ đến được nơi ấy. Zata hiểu rõ bản thân mình hơn ai hết, hắn đã gây ra điều gì, đã làm những gì với y, hắn sẽ không bao giờ quên. Trong khi hắn đang nhớ về quá khứ thì phía sau hắn, có một bóng người lặng lẽ bước đến.

"Xin chào, Đại hoàng tử?", người đó lên tiếng dò hỏi hắn. Zata ngoái đầu nhìn lại, không nhanh không chậm mà hỏi ngược lại: "Ngươi biết ta?"

"Vâng, ta là một trong 7 vị thần canh giữ Thiên giới, Lauriel", người đàn bà tên Lauriel có mái tóc màu vàng nhạt, gương mặt nghiêm nghị tạo nên một cảm giác xa cách, đôi cánh rộng lớn phía sau lưng bà khiến cho Zata xác định được rằng người này không nói dối. Sau khi hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bà tiếp tục nói "Nhiệm vụ của 7 vị thần là canh gác và cai quản vùng đất này, ngoài đó ra thì mỗi vị thần sẽ quản lý về một lĩnh vực riêng nữa. Ví dụ như ta, công việc riêng của ta là đảm bảo dòng máu hoàng tộc. Sau khi ngươi nhảy xuống từ ngọn tháp ấy, 3 vị hoàng tử còn lại, nếu không phải là không nên duyên với người thương thì cũng là chết dưới tay họ. Vì số tội nghiệt mà ngươi đã gây ra trong kiếp trước, lần này ngươi sẽ phải thực hiện một nhiệm vụ để đền bù cho tội lỗi của bản thân ngươi", Lauriel ngừng một chút, nhìn ra phía xa.

"Tất nhiên, làm cách nào để duy trì dòng máu thì ta không cần biết. Các vị thần không để tâm đến quá trình, thứ họ cần là kết quả. Cho dù ngươi quyết định cưới ai, làm những gì, chỉ cần đến cuối cuộc đời, ngươi có thể đảm bảo mỗi vị hoàng tử phải có 1 đứa con, bao gồm cả ngươi." bà nâng tay trái lên, những đốm sáng dần tụ lại trên bàn tay ấy, biến thành một đóa hoa nhỏ.

"Bông hoa này được gọi là Lewisia, ý nghĩa của nó chính là sự tái sinh, ăn nó vào ngươi sẽ có thể quay về quá khứ, trước khi thảm họa bắt đầu. Ta sẽ cho ngươi cơ hội để làm lại cuộc đời, điều kiện chính là ngươi phải thực hiện nhiệm vụ ta đưa ra, ý của ngươi thế nào?" Lauriel liếc nhìn Zata đang đứng bên cạnh, hắn chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối, một lời cũng chưa nói ra.

"Nếu ta nói không?" hắn nhìn sang người bên cạnh. Bà không nổi giận trước thái độ này của hắn, từ tốn vuốt ve cánh hoa trong tay: "Tội nghiệt ngươi gây ra khiến cho bản thân ngươi có thể trở thành tội nhân thiên cổ. Mà đối với những kẻ này, hình phạt chính là bị tra tấn suốt kiếp, vĩnh viễn không được đầu thai. Kiếp này của ngươi, tàn sát chúng sinh, phụ lòng người khác, tham lam vô độ,... sớm đã không thể cứu vãn" bà lại nhắm mắt suy nghĩ, "Ngươi không có lựa chọn khác..."

Hắn gật đầu, ngay từ đầu đây đã là cơ hội ngàn năm có một lại đột nhiên rớt lên đầu hắn. Ai lại không muốn sử dụng.

"Ta đồng ý với bà, ta sẽ làm chuyện này."

Lauriel khẽ gật đầu, bước lên phía trước một bước, nâng đóa hoa trong tay lên. Không gian xung quanh ánh lên một màu xanh nhạt, nó khiến hắn nhớ đến màu tóc của y. Mặt đất khẽ rung động, dòng nước trong suốt mát lạnh chầm chậm dâng lên, cánh hoa bay tán loạn trong gió. Bà thả tay ra, để đóa hoa ấy nở rộ trong ánh sáng.

[Zata x Laville] - LewisiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ