7 giờ tối...
Mưa vẫn chưa tạnh, thậm chí càng lúc càng nặng hạt hơn. Yeonjun trong phòng ngủ bỏ mặc Soobin ở sofa với Odi. Có vẻ như sau nụ hôn ấy anh không còn thoải mái đối diện với cậu nữa mà liền trốn vào trong phòng. Chỉ còn Soobin đang lục lọi trong bếp với hai gói mì. Vì đã từng là nhà của mình nên cậu rõ hơn ai hết nơi để mì, cậu chuyên để mì ở tủ trên bếp để tiện lấy hơn. Tủ lạnh sau khi đổi chủ cũng chả thay đổi gì nhiều, vì khi xưa cậu rất ít khi nấu ăn nên chả mua gì, đến giờ vẫn thế. Chỉ vỏn vẹn một hộp kimchi và vài quả trứng. Soobin mang trứng đi chiên, sắp sẵn ra sofa hai tô mì khói nghi ngút.
Soobin bước đến phòng ngủ, gõ cửa vài cái."Tôi nấu mì rồi. Anh ra ăn đi, mưa này không đi mua đồ ăn ngoài được đâu."
Không có tiếng đáp lại, điều đó cũng không lấy làm lạ. Cậu chỉ thở dài rồi bước đến sofa ăn bữa tối đạm bạc mình vừa làm.
Lâu sau Yeonjun mở cửa bước ra ngoài. Có lẽ tâm trí không thể thắng nổi chiếc bụng đói rồi. Anh bước ra bếp với lấy trên kệ đôi đũa và cái muỗng mang ra sofa. Yeonjun đứng trước tô mì cúi xuống cầm lên, chả biết có ngốc hay không mà hành động vụng về chạm ngón tay vào nước mì nóng khiến anh và cả cậu được một phen hú hồn.
"Anh còn tính mang đi đâu? Tôi ăn mì chứ có ăn thịt anh đâu mà sợ?" - Soobin cau mày trách Yeonjun hậu đậu. Nói xong mới thấy ngượng mồm vì nãy cậu mém thì cũng "thịt" anh luôn rồi.
Yeonjun không nói gì, ngậm ngón cái trong miệng ngồi phịch xuống. Vừa ngồi xuống đã bị Soobin kéo tay bỏng ra khỏi miệng. Tay cậu siết chặt khiến Yeonjun cố thu về cũng khó khăn.
"Yên... đừng để lại sẹo trên cơ thể tôi." - Soobin vừa nói vừa chăm chú nhìn ngón tay cái của anh đang đỏ ửng lên do nóng, cậu lấy trong cặp xách ra một tuýp thuốc mỡ. Nặn một ít xoa lên vết bỏng.
"Lúc nào cậu cũng mang thuốc mỡ à?" - Yeonjun hỏi.
Cậu gật đầu, lúc còn quen anh, anh rất hay nấu ăn nên tay lâu lâu lại xuất hiện vài vết bỏng. Điều đó khiến cậu lo lắng vì vậy Soobin luôn trữ sẵn một tuýp thuốc, chỉ cần thấy một nốt đỏ trên người anh cậu liền lôi ra bôi. Đến nay vẫn thế, nó như một món đồ bắt buộc phải có trong cặp xách hay ba lo của cậu.
Bôi xong, Yeonjun vội rụt tay lại. Anh cầm lấy đôi đũa gắp từng miếng mì đầu tiên. Soobin trông thấy đôi đùa có phần quen thuộc, nhìn sang chiếc muỗng đang cầm trên tay với hoa văn được khắc trên đó, anh nhớ ra chúng là một cặp. Anh và cậu mỗi người một bộ giống nhau. Điều khiến cậu chú ý hơn là anh lấy đôi đũa đó như một thói quen không hề để ý đến sự hiện diện của cậu và Soobin cũng nhớ rằng ở nhà của Yeonjun vẫn giữ bộ đũa muỗng đó.
Hơn một năm rồi cả anh và cậu đều giữ khư khư những món quà của nhau nhưng chả ai dám bắt đầu lại mối quan hệ của mình. Choi Yeonjun luôn nhắc chính mình phải hận cậu còn Choi Soobin mỗi lần thấy vẻ mặt khó chịu khi nhìn cậu của anh, Soobin lại không dám...
Trong căn nhà ấy một năm rồi mới có thêm tiếng nói của một người con trai khác, đúng hơn là cuộc hội thoại của hai người.
"Tôi đã đến nhà anh ăn tối vào cuối tuần... tôi thấy trong ảnh gia đình còn một người ngoại quốc nữa. Anh có tiện giải thích không?" - Soobin hỏi khi tô mì đã vơi đi một nửa.
![](https://img.wattpad.com/cover/307891116-288-k586736.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Soojun | Chuyện người lớn yêu nhau
Fiksi Penggemar[Truyện ngắn] Cp chính: Soojun . Cp phụ: Taegyu Sẽ thế nào nếu hai người yêu cũ lại bị hoán đổi thân xác cho nhau? Soobin và Yeonjun đã chia tay nhau được một năm. Không lý do, không níu kéo cũng không nước mắt... Anh và cậu ôm khư khư suy nghĩ của...