18.

39 2 0
                                    

{Mười tám}

Dụ Ngôn không động thủ, tôi tự mình ra tay.

Đã đầu thu, áo sơ mi nghiễm nhiên che đậy được băng gạc, hơn nữa Lý Lương Thu sớm cạn kiệt tinh thần quan tâm tôi như trước, một khoảng lớn thời gian anh ngồi nghệt bên ngoài phòng khám chờ bác sĩ tâm lý khuyên bảo con trai mình.

Tình cờ có hai lần tôi ngó Lý Thần Dương qua cửa. Dáng hình gầy gò ngồi trong xe như tượng, đợi Lý Lương Thu tới gần thì thành con thỏ nhỏ sợ hãi, mắt bất an đảo quanh giữa tôi và anh.

Về phần Lý Lương Thu là thế mà về phần Dụ Ngôn cũng không ngăn được tôi. Chằm chằm vào một người hai mươi bốn tiếng đồng hồ là điều bất khả thi, đồng thời em thừa nhận Đại Lương rất hài lòng với những gì khiếm khuyết trên cơ thể của tôi. Lần đầu tiên tôi khoét một miếng thịt trên tay, chúng tôi đã đào ra nơi hài cốt cake được chôn. Vương Cảnh Sinh gắp về một mẫu nhỏ kiểm tra DNA, kết quả khiến chúng tôi hoàn toàn câm nín, là con ruột của vợ chồng bọn chúng.

Lý Lương Thu ấn bả vai Dụ Ngôn bằng thứ giọng trầm trầm - "Mau lên".

Dường như đó là tất cả những gì anh có thể nói.

Dụ Ngôn bất an liếc tôi, tôi hiểu em dự tính kể với Lý Lương Thu chuyện của mình, có điều tôi đã từng nhắc nhở một khi Lý Lương Thu biết được, sự hợp tác mỏng manh này tất yếu sụp đổ.

"Đừng để chị hy sinh vô nghĩa có được không?" - Tôi khẩn cầu Dụ Ngôn trong khi em chìm trong im lặng.




Áp lực bắt đầu níu Dụ Ngôn thao thức. Những hôm em trằn trọc sẽ chạy ra ngoài ngồi. Thực tế khi vết thương tôi còn rướm máu, 2015 thi thoảng thức giấc bèn vui vẻ tìm em. Dụ Ngôn nén cơn ngứa mũi, nghịch ngợm cùng nó. Dường như trong căn nhà này, duy nhất 2015 khù khờ an ủi lòng em.

Có lần khi đang cắt thịt, Dụ Ngôn về sớm, tôi tính chệch giờ.

Ngơ ngác nhìn tôi trước bồn rửa, tay cầm dao, miệng cắn chặt khăn, cẳng tay khuyết một lỗ lớn, em quỵ thân trên đất, rất đột ngột.

Tôi vứt dao tính nhào vào hỏi han.

"Đừng qua đây!" - Dụ Ngôn khàn đục giọng, hệt như đang chống cự con quái vật hung hãn - "Chị đừng qua đây!"

"Em sao vậy?"

"Chị không biết em làm sao?" - Dụ Ngôn dần ngẩng đầu. Em khóc, nước mắt trôi son phấn, thậm chí tôi chứng kiến nước dãi khó kìm nén từ khoé môi rơi xuống. Lúc nói chuyện em nuốt âm rõ ràng, cả người cứ run run - "Chị không biết em làm sao thật sao?"

Tôi biết, em đói.

"Xin lỗi" - Tôi còn nước nhận lỗi.

"Im miệng! Im miệng cho tôi!"

Dụ Ngôn há môi thở, chao đảo đứng lên - "Dọn sạch sẽ chỗ này". Nói đoạn, em dập cửa phòng bếp, âm thanh lớn đến mức màng nhĩ đâm nhoi nhói. Tiếp đó là một tràng tiếng em nôn oẹ phát từ phòng vệ sinh.

Chợt tâm tôi thấy lỗi khi để em chứng kiến cả quá trình thế này. Thật lòng tôi đâu muốn buộc em phải nhìn nhận sự thật mình không phải con người, vậy nên mọi lần đều tính đúng thời gian nhưng nay em về sớm.

Kỳ Dụ Ký • Sillage: Bút ký người điênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ