C.7

1.5K 109 9
                                    

[...]

Đến xế chiều tiệc cũng tàn hết, khách đã về không còn ai. Nhưng cơm chiều chẳng có ai ăn, do một ngày mệt lã, chẳng ai còn tâm trạng ăn uống. Chỉ đành đợi đến cơm tối để mọi người quay quần mà ăn cùng nhau. Ngày đầu con dâu ra mắt nhà chồng, bữa cơm đầu phải ăn cho đủ người lớn vậy mới phải đa. Để mợ ba còn ra mắt người trong gia đình theo đúng cái lẽ thường.

Không khí ngày đầu nhà có dâu cũng không mấy vui vẻ. Chắc tại mợ ba ngó cũng chanh chua, chỏng lỏn. Không hiểu được tôn ti trật tự trong nhà cho lắm đó đa. Bởi vậy, nồi nào thì úp vung nấy! Bà ba như vậy gặp đứa con dâu này đúng là "mây tầng nào gặp mây tầng đó." Coi bộ nhà ông hội còn nhiều chuyện "vui" sắp xảy ra à đa.

- Bà, con Thủy không ra ăn à?

- Mấy đứa nhỏ có gọi mà không nghe trả lời, chắc nó xỉn quá ngủ mê luôn rồi đa. Lát tui vào coi.

- Em trai, em dâu ăn bữa cơm đầu mà cũng muốn trốn? Coi bộ không phải à...

- Bà không coi lại, từ hừng đông sáng là ai giúp thằng quý tử của bà tiếp đãi khách khứa?

- Em nói vậy mình căng thẳng mần chi? Thôi mình ăn đi kẻo mất ngon!

Bà ba ra sức xoa dịu ông hội, còn bà hai ngó vào phòng cô hai, hôm nay cô uống nhiều rượu lắm đa. Tự nhiên bà xót quá trời. Bấy lâu nay nếu cô có nhà sẽ không bao giờ bỏ bữa với cha má. Có mệt đến mấy cũng cố mà ăn một ít, sao mà hôm nay lạ quá.

- Ly, xuống lấy bà chén cháo.

- Mấy món này má hai ăn không ngon hả?

- Má đem vào cho chị hai con. Nay nó uống bộn rượu à bây.

.

*cốc* *cốc*

- Còn thức không Thủy?

Bà hai kiên nhẫn gõ cửa, tay bà vẫn cầm tô cháo cho cô hai. Sao tự dưng bà đau xót cái dạ quá, lòng bà nóng ran cả lên. Sao mà bà bất an dữ vậy đa?

- Má vào nghe con?

Vẫn không có tiếng đáp lại từ cô, hình như cửa khóa từ bên trong rồi đa. Thấy tình hình không ổn, bà chỉ đành hối hả kêu thằng Ân lên phá luôn cánh của.

Tiếng rầm vang lên, cánh cửa đỗ xuống.

Đập vào mắt bà là hình ảnh cô nằm dài trên cái nền gạch tàu lạnh ngắt. Máu từ bả vai loang lỗ ra khắp sàn nhà, dính cả vào mặt cô hai. Con dao vẫn ghim sâu trên bả vai của cô hai. Cửa sổ phía phòng cô đã bị phá...

Bà hai bàng hoàng chạy đến ôm lấy con gái của mình vào lòng. Nức nở khóc.

- Bây đâu gọi đốc tờ, gọi đốc tờ nhanh lên!

Thằng Ân dùng hết sức bình sinh chạy đi gọi đốc tờ. Nó sợ chậm trễ sẽ hại đến tánh mạng cô hai nó đó đa.

Phía trong phòng, con Lành, thằng Tình phụ bà hai đỡ cô lên giường. Máu từ bả vai cô vẫn túa ra không ngừng. Nhưng bà cũng không dám rút con dao ra, rút ra máu chảy còn dữ hơn đó đa.

- Thủy ơi... con ơi! Tỉnh lại với má con ơi. Thủy ơi con mần ơn đừng bỏ má... con ơi...

- Thủy, con...con nó làm sao vậy bà?

Một Dạ Thương Mình [BH] Thủy Ly _ [Thuần Việt]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ