Chương 42: Vô vọng

54 3 0
                                    

[…]

Shiroii ăn xong no nê thì nhận lấy một con thuyền nhỏ rồi chèo đi...

"Ngài định lợi dụng cô nhóc đó sao?"

"Ta không lợi dụng con nít."

Người ngồi phía sau Dragon lên tiếng hỏi, ông ta thì chỉ cười cười đáp lại như có cũng như không. Có lẽ ông ta sẽ không lợi dụng con nít, nhưng không phải ông ta sẽ không lợi dụng cô.

"Còn thằng bé kia tính thế nào?"

"Tỉnh chưa?"

"Chưa."

"Đợi nó tỉnh đi rồi giải quyết."

"Vâng."

Thật trớ trêu làm sao, một người đến mà không gặp, còn một người ở đó mà không tỉnh. Chắc có lẽ định mệnh đang trêu đùa họ, trêu đùa những con người không đoán trước được tương lai. Nhưng có lẽ sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp lại, chỉ là không biết gặp lại khi nào mà thôi.

Nói xong Dragon đứng dậy sẵn tiện kết thúc bữa ăn, ông bước ra rồi đưa mắt nhìn hướng biển Đông, bóng dáng của Shiroii vẫn còn đó chưa đi quá xa.

...

Đón ngọn gió từ quê hương, con tàu hoàn thành nhiệm vụ liền không neo lại nơi này quá lâu.

...

Ở chỗ Shiroii, cô chèo chiếc thuyền đến khi không còn thấy bóng con tàu thì dừng lại. Cô huýt nhẹ một tiếng sáo rồi lấy ra hai tờ giấy và một cây bút. Cô đã quyết định rồi, cô sẽ đi tìm Sabo.

Một con hải âu đậu trên mạng thuyền, nhét hai lá thư vào hai cái ống xong thì hải âu cũng bay đi.

Một lá thư thông báo cho Ace và Luffy rằng cô vẫn ổn, còn một lá còn lại thì gửi cho Garp để nói rằng trong thời gian tới cô sẽ không về. Shiroii nhất định phải tìm được Sabo. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

...

"Tốt quá rồi, chị ấy vẫn ổn." - Luffy.

"Ừm." - Ace.

Ngoài mặt thì cười, trong lòng nhẹ nhõm được một chút nhưng hai người không tài nào hoàn toàn vui được. Người anh em của họ ngoài kia không biết đã thế nào rồi.

"Em nhớ anh Sabo..." - Luffy hai mắt rưng rưng muốn khóc, cậu chưa từng xa Sabo lâu đến vậy, nhưng Luffy cố gắng không để nước mắt chảy ra. Cậu phải mạnh mẽ, và cậu cũng tin tưởng chị gái của mình nữa, chị ấy nhất định sẽ đưa Sabo về!

...

"Cái con nhóc này, bảo nó đi làm nhiệm vụ vậy mà thành ra đi tìm người." - Garp.

"Chuyện gì vậy Garp!" - Sengoku.

Hai lão bạn già ngồi trong căn phòng, Garp vừa đọc xong lá thư hải âu đưa đến thì liền đập bàn hét to. Sengoku kế bên bị tiếng ồn làm cho khó chịu.

"Không được, ta phải bắt con nhóc này về." - Garp hoàn toàn phớt lờ Sengoku rồi đi thẳng ra ngoài, cánh cửa đang đóng cũng bị ông đá văng lần thứ n, bỏ lại Sengoku tức muốn hộc cả máu.

...

Hai ngày, hai ngày trời cô hết bay trên biển lại dòng qua các bến tàu gần đó, còn vào cả những khu rừng bên cạnh. Nhưng làm gì có thể tìm thấy được chứ? Sabo ở trên tàu của Dragon, mà ông ấy thì cũng đi rất xa rồi. Thật sự mà nói cuộc tìm kiếm của cô là vô vọng. Có lẽ nếu định mệnh tốt với cô hơn một chút thì hai người đã sớm gặp nhau rồi.

[ĐN One Piece] Kẻ Cộng Hưởng Với Sự Trường TồnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ