Chương 12: Dỗ dành

17.8K 1.2K 262
                                    

Biên tập: Maris

Chỉnh sửa: Hiểu Mịch | Đọc kiểm: Red Tea

Tìm đúng bạn trai, mỗi lần rời giường đều kiếm được trăm vạn

***

Tìm đúng bạn trai, mỗi lần rời giường đều mất trăm vạn

Sau ngày thứ hai lên đầu đề, anh Lưu mệt mỏi rã rời đến địa điểm quay phim.

Anh chậm rãi kéo vali lết từng bước đến phim trường. Lúc đến nơi, anh không quấy rầy ảnh hưởng cậu quay phim mà chỉ đứng nép một bên lặng lẽ xem cậu làm việc. Tận lúc nghỉ trưa anh mới kéo Nhiễm Thuật về căn nhà gỗ nhỏ mà cậu đang ở tạm.

Sau khi đi ra, Nhiễm Thuật ngồi trên ghế sofa duỗi lưng đau nhức, hỏi thăm: "Anh Lưu, sao anh tới đây vậy?"

"Chủ tịch Tang nhờ anh đưa em một món quà. Cậu ấy nói chỉ cần nhìn thấy là em sẽ vui vẻ ngay lập tức." Anh Lưu nói xong liền đặt vali lên bàn trà.

Nhiễm Thuật chỉ vào vali, cảnh giác hỏi: "Anh ấy bỏ bom ở trong đó hay gì? Đợi em mở ra là bùm, mọi thứ xem như chấm dứt, không còn lo lắng cho mai sau, kết thúc trong vòng một nốt nhạc."

"Không đâu. Nãy anh thử lắc rồi, không phải cái đó đó đâu."

Ồ, thì ra anh Lưu cũng nghi ngờ giống cậu.

Nhiễm Thuật lại gần vali nhìn sơ qua, hỏi: "Mật khẩu là gì vậy anh?"

"Chủ tịch Tang bảo là sinh nhật cậu ấy."

Nhiễm Thuật hừ lạnh: "Bộ anh cho rằng ông đây nhớ sinh nhật anh hả?"

Mặc dù ngoài miệng nói thế nhưng bàn tay cậu lại nhanh nhẹn mở va li ra. Rõ ràng cậu vẫn nhớ rõ sinh nhật của anh.

Ngày 11 tháng 1, bởi vì ngày tháng sinh của anh nhìn độc thân cực kỳ nên rất dễ nhớ.

Cậu mở va li ra rồi đặt nó lên bàn trà. Thấy bên trong chứa đầy tờ trăm nhân dân tệ, anh Lưu và Nhiễm Thuật đồng thời hết hồn.

Nhiễm Thuật thích gì?

Thích tiền.

Cậu thích gì thì đưa cái đó.

Chuyển khoản chỉ nhìn thấy một dãy số, còn nếu đem tiền thật ra, tiền thật sáng choang đặt trước mắt cậu, tờ tiền màu đỏ hình chữ nhật ngay ngắn xếp chồng thành khối hình chữ nhật, chỉ nhìn thôi là đã thấy vui rồi.

Nhiễm Thuật không nhịn được mắng: "Em là người nông cạn vậy sao?"

Nói xong lại vươn tay ra cầm xấp tiền lên nhìn một chút, không khống chế cảm xúc chút nào, cười ra tiếng: "Thích thật đó."

Cậu thả tiền lại vào trong vali, hỏi anh Lưu: "Một vali này có thể đựng được bao nhiêu tiền hả anh?"

Anh Lưu thật sự nghiêm túc đếm số cọc tiền, trả lời: "Một trăm vạn."

"Chu choa..." Khóe miệng Nhiễm Thuật xuýt nữa thì ngoác đến tận mang tai.

Anh Lưu nhìn vẻ hăng say phấn khởi đếm tiền của Nhiễm Thuật, không nhịn được hỏi: "Em với chủ tịch Tang..."

[ĐM/EDIT] SAO ANH CHƯA ĐẾN DỖ EM ĐI? - MẶC TÂY KHANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ