Chương 61: Dụ dỗ

3.9K 70 2
                                    

Hôm nay buổi sáng khi ở trường, Ôn Viễn Khanh không có lên lớp, thầy giáo dạy thay giải thích nói bởi vì trong nhà thầy Ôn có việc nên buổi sáng xin nghỉ, Lâm An gửi tin nhắn cho Ôn Viễn Khanh dò hỏi tình hình, cách một hồi, liền nhận được hồi âm. Không có việc gì, ăn cơm trưa xong về chung cư chờ thầy.

Lâm An cùng Đồng Đồng sau khi cơm nước xong xuôi liền mượn cớ nói muốn đi ra ngoài một chút, xoay người đang chuẩn bị rời đi, phía sau Chu Đồng chế nhạo kéo dài ngữ khí nói
"Thật là nữ đại bất trung lưu a, Tiểu An của chúng ta an rốt cuộc là bị tên tiểu tử nào bắt cóc đây?"
Lâm An cúi đầu, đỏ mặt không để ý tới cô bạn thân.

Trở lại chung cư của hai người, Lâm An liền ngồi trên sofa xem TV, chờ Ôn Viễn Khanh về nhà, nghe thấy tiếng then cửa quen thuộc chuyển động , Lâm An vui sướng nhảy xuống vọt tới cửa,
Ôn Viễn Khanh bên này mở cửa, liền thấy  cô gái của mình nhỏ một đường chạy trực tiếp bổ nhào vào trong lồng ngực mình, trong miệng còn vui sướng kêu
"Ba đã về rồi!"
"Ừm, hôm nay có nhớ ba không?"
"Ừm, buổi sáng ba đi đâu?"

Ôn Viễn Khanh đem cục cưng bế lên, thả lại trên sofa, theo tóc đen thiếu nữ vuốt ve.
"Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, chỉ là Tiểu Nghị ở trường học xảy ra chút việc đi cần giải quyết "
"Tiểu Nghị?"

Lâm An nghĩ tới thiếu niên kia so với Ôn Viễn Khanh vẻ ngoài không quá giống nhau, không biết về sau cô và Ôn Viễn Khanh con, nó có đáng yêu giống vậy không. Thiếu niên 15 tuổi mềm mại ngoan ngoãn, một chút cũng không giống ngữ đàn ông trước mắt, toàn thân trên dưới nơi cũng cứng, ngay cả tóc cũng có thể trát người, dù sao cũng là con trai của Ôn Viễn Khanh Lâm An vẫn rất để ý, liền hỏi nhiều mấy câu.

"Ở trường học làm sao vậy? Tiểu Nghị không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, đã giải quyết xong"
"Như vậy sao, Tiểu Nghị khi còn nhỏ hẳn là rất ngoan?"
Lâm An dựa vào ngực người đàn ông , ngón tay khảy cổ áo áo sơ mi.

"Ừ, rất ngoan"

Ôn Viễn Khanh có hơi uể oải, từ khi vào cửa đến bây giờ, An An đều không có hôn mình, vẫn luôn đang hỏi chuyện của  Ôn Nghị.

Hắn nhớ tới lúc trước trong trường học, những nam sinh có ý với Lâm An, theo lý thuyết đều là thanh niên tài tuấn khảo nhập Đại học A. Với cái nhìn một giảng viên khi nhìn thấy dàn sinh viên ưu tú hẳn là nên cảm thấy vui mừng, nhưng mỗi lần bọn họ nhìn chằm chằm vào tiểu bảo bối Lâm An của hắn nhất thời không hợp mắt chút nào, nếu không muốn nói là không thoải mái?! Giống như trong cổ họng vướng xương cá, nuốt không trôi cũng phun không ra.

Cho dù Lâm An vẫn luôn lặp lại câu yêu hắn, cũng vẫn luôn rất dính hắn, nhưng mà  hắn vẫn có chút khiếp đảm, bảo bối của hắn xinh đẹp như vậy, có người đàn ông nào không mơ ước đâu? Thật muốn đem Lâm An khóa ở trong căn phòng nhỏ, không cho người ngoài nhìn trộm nét kiều mị quyến luyến của cô dù chỉ là  nửa phần, nhưng lại rất muốn cưới cô, sau đó nói cho toàn thế giới biết đây là người phụ nữ hắn chọn.

Loại bệnh trạng không muốn xa rời này, Ôm Viễn Khanh hắn chưa bao giờ dám để cho Lâm An biết, chỉ có vào thời điểm cùng cô giao hoan mới có thể hiển lộ ra, khi đó mình có thể tham lam mút vào, chiếm hữu mỗi một tấc da thịt trắng nõn, mỗi một phân huyết nhục, chỉ có hai người thật sâu tiến vào nhau, thời khắc gắt gao giao hòa hắn mới có thể rõ ràng cảm nhận được Lâm An hoàn toàn thuộc về mình.

Lâm An nhìn Ôn Viễn Khanh thật lâu không nói lời nào, có chút kỳ quái ngẩng đầu.
"Sao thế? Không phải là đang ghen tị chứ?"

"Ừ, dỗ thầy đi"
Ôn Viễn Khanh cứ như vậy nhìn Lâm An, trong ánh mắt còn mang theo điểm u oán.

"Phốc, ha ha, quá đáng yêu..ha ha ha"

Lâm An sau khi cười xong, trong lòng có chút chột dạ, giống như, cười quá lớn nhanh chóng hạ thấp ngữ điệu
"Khụ khụ, vậy sao, thầy muốn dỗ như thế nào"

"Dỗ người đều sẽ không a"

Ngữ khí có chút ghét bỏ rồi lại mang theo chút lơ đãng phát hiện sủng nịnh.
"Cả người em đều là của thấy, thầy còn muốn em dỗ như thế nào?"

Ôn Viễn Khanh nhìn bảo bối mềm mại trong lòng ngực, nội tâm bị khói mù bao vây nháy mắt đã bị xua tan, bất đắc dĩ nói.
" An An, thầy nên bắt em làm sao bây giờ a?"

Lâm An cảm thấy người đàn ông  trước mắt có khi thanh tỉnh lý tính đáng sợ, có khi lại tùy hứng ngạo kiều đáng yêu. Khi người ở bên nhau bản thân mình cố ý đi khiêu khích hắn, hắn còn đỏ mặt thẹn thùng, trong miệng biệt nữu nói đừng náo loạn, cao hứng liền thích ôm cô hôn môi, ý loạn tình mê quấn lấy nhất biến biến muốn, lúc ghen tị không vui sẽ không thích nói chuyện, nhấp miệng sợ cô không biết, chờ cô dỗ dành, nhưng cố tình lại dỗ dành thực. Thỉnh thoảng là ôm hắn làm nũng, hoặc là hôn vài cái lên môi, khóe miệng người đàn ông sẽ lập tức nhịn không được cong lên, trời sinh cười trong mắt tràn đầy giấu che không được nhu tình, tuy rằng trên mặt vẫn như cũ nghiêm trang, kỳ thật bao nhiêu sinh khí đều tiêu biến, giống như kim mao điều cao quý ưu nhã, trên mặt không chút biểu tình, nhưng cái đuôi phía sau mềm mại đã sớm điên cuồng lắc lư ném động.
Quả nhiên a, người đàn ông mặc kệ tuổi tác bao lớn, ở trước mặt người mình yêu nhất sẽ giống như trẻ con...

"Em yêu thầy nha"

"Em yêu thầy nha"

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Ngây Thơ Câu DẫnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ