Chương 83: Mang thai

2K 37 2
                                    

"Đã mang thai một tháng."
Ôn Viễn Khanh chân tay luống cuống đứng ở phòng, cảm giác hắn trước nay chưa từng có, trong đầu giống như pháo hoa nổ tung, hốc mắt nhịn không được đỏ lên.
Mang thai?! Cô gái hắn yêu nhất đang mang trong người bảo bảo của hắn, Ôn Viễn Khanh cảm thấy toàn thân sắp nhũn ra, trong lòng bị tắc tràn đầy, hắn thật muốn đem cô gái nhỏ ôm vào trong ngực xoay mấy vòng, chỉ là không được, bảo bối của hắn hiện tại mang thai.
"An An, bảo bối, chúng ta có Tiểu Bảo bảo."
Ôn Viễn Khanh thật cẩn thận xoa xoa gương mặt cô gái nhỏ mặt, như một đứa trẻ được quà, ngữ khí tràn ngập vui sướng không kiềm được, một chút một chút nhẹ nhàng hôn, không mang theo chút nào tình dục. Lâm An cũng là ngây ngốc mặc hắn hôn môi, cô không nghĩ tới chính mình nhanh như vậy lại mang thai.
Vị ác sĩ gõ gõ bàn, làm bộ ho khan "Khụ khụ", hai người mới giống từ trong mộng tỉnh lại ngượng ngùng buông ra, tay người đàn ông run rẩy  còn gắt gao nắm không muốn buông.
Bác sĩ biểu tình nghiêm túc nhìn hai người.
" Thời kì đầu mang thai, chuyện vợ chồng hạn chế 3 tháng, về sau có quan hệ không nên quá thường xuyên sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Ngày thường bổ sung một số thực phẩm, vận động vừa phải"
"Thuốc sẽ được cấp dưới lầu, đến lúc đó sẽ có người căn dặn thêm"
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Ôn Viễn Khanh đem Lâm An dìu ra phòng, đỡ cô ngồi ở ngoài cửa ghế trên, hôn hôn cái trán của cô, nhẹ giọng nói.
"Ngoan ngoãn ngồi chờ anh, không được chạy lung tung, anh lấy thuốc xong sẽ liền trở về."
Lâm An ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn người đàn ông rời khỏi, vuốt ve bụng nhỏ, nhìn mắt đứng ở trong một góc An Nhu, cong lên khóe miệng.
"Cô, em đã mang thai con của thầy."
An Nhu vừa rồi vẫn luôn ở bên cạnh nghe, khác với cảm xúc hai người vui sướng, cô giờ phút này toàn thân đều lạnh lẽo.
"Là buổi tối ngày đó sao?"
"Em cũng không rõ lắm, sau buổi tối hôm em với thầy đã ở chung"
Lâm An ngượng ngùng thấp đầu, "Thầy mỗi ngày đều cùng em sinh hoạt tình ái, mỗi lần làm đều bắn bên trong, có thể do chiều nay thầy dùng quá sức nên buổi tối lúc ăn kem cơ thể liền thấy không thoải mái"
An Nhu run rẩy thân mình, hốc mắt tràn ngập nước mắt.
Các người, các người sao lại có thể..."
"Cô, hãy đồng ý chuyện ly hôn, thầy Ôn đã không còn yêu người nửa"
An Nhu nhìn cô gái trước mắt vẫn thanh thuần tốt đẹp như trước, chẳng biết từ bao giờ lại đem người chồng bên cạnh cô cướp đoạt đi.
An Nhu lôi kéo tay Lâm An tay,  ai oán cầu xin.
" Tiểu Nhu. Em còn trẻ lại xinh đẹp, không có anh ấy bên cạnh cũng có thể sống cuộc sống vui vẻ. Cô cầu xin em,hãy trả Viễn Khanh lại cho cô và Tiểu Nghị, cô chỉ có mỗi anh ấy, mất anh ấy cô thực sự không sống nổi"
Lâm An rũ mắt thấy An Nhu trước mắt đầy vẻ bi ai, nhẹ nhàng kéo tay cô.
"Không được. Em cũng thực sự yêu  thầy, so với cô tình cảm em dành cho thầy không kém ."
"Không thể nào, làm sao em có thể so sánh tình cảm vợ chồng mười mấy năm.",
An Nhu hét to lui về phía sau một bước, mở to hai mắt vẻ mặt khó có thể tin.
"Cô, tự mình nghĩ lại xem, cô có thực sự yêu thầy không?! Hay tất cả chỉ vì bản thân mình?!
An Nhu sững sờ ở tại chỗ, vài giây qua đi che miệng nức nở mà khóc lên tiếng.
"An An",
Ôn Viễn Khanh thấy hai người đứng chung một chỗ nói chuyện, xa xa mà kêu cô một tiếng
"Thầy",
Lâm An nghe tiếng quay đầu lại, nhảy nhót chạy lại hướng hắn.
Ôn Viễn Khanh bước nhanh đi tới ôm lấy cô, nhẹ nhàng gõ một chút lên trán Lâm An.
"Tiểu ngu ngốc, chạy cái gì, anh sẽ đi đến bên cạnh em, còn có hiện tại em xem nên gọi anh là gì?"
"Chồng ~", Lâm An câu lấy hắn cổ hôn khẩu, mềm mại kêu
"Ừm, vợ ngoan", Ôn Viễn Khanh hôn hôn gương mặt nhỏ.
"Chúng ta về nhà thôi"
"Cẩn thận một chút, có bậc thang"
Thời điểm Ôn Viễn Khanh xuống đem Lâm An gắt gao ôm lại bên người, vì hôm nay cô mặc váy mỏng và giầy sandanl, Ôn Viễn Khanh nhìn nhíu hạ mi.
"Về sau không được mang giày như vậy. Cẩn thận té ngã"
"Đẹp không?"
"Bảo bối đã đủ đẹp."
"Không được, em vẫn muốn mặc thì sao", Lâm An lôi kéo tay người đàn ông làm nũng.
Ôn Viễn Khanh bắt lấy tay nhỏ mười ngón tay đan vào nhau, đặt ở bên miệng hôn, thỏa hiệp nói.
"Được được, đừng làm loạn"
An Nhu nhìn hai người dần dần đi xa? Cô nhớ tới lúc ấy nhìn thấy thời điểm bọn họ làm tình, có chua xót có bất lực, nhưng khủng khiếp hơn chính là cảm giác bị chồng vứt bỏ, An Nhu chậm rãi tháo bỏ nhẫn cưới, thật sự phải từ bỏ sao? Cuộc hôn nhân 15 năm của cô phải đi đến hồi kết vậy sao?!

"Được được, đừng làm loạn"An Nhu nhìn hai người dần dần đi xa? Cô nhớ tới lúc ấy nhìn thấy thời điểm bọn họ làm tình, có chua xót có bất lực, nhưng khủng khiếp hơn chính là cảm giác bị chồng vứt bỏ, An Nhu chậm rãi tháo bỏ nhẫn cưới, thật sự phải ...

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.






Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jul 04 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Ngây Thơ Câu DẫnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ