Công việc cứ thế diễn ra bình thường, sự tấp nập, xô bồ của cuồng quay cuộc sống tạm thời khiến Ngọc Thảo quên đi đôi chút nỗi buồn về chị. Tầm tối ấy, mọi người có hẹn tại nhà dì Dung ăn uống. Chuẩn bị đã tươm tất, Ngọc Thảo lên xe đến nhà dì Dung. Tới giữa ngã tư em dừng xe trước vạch kẻ đường, đôi mắt em vừa nhìn vào dòng đường đang dần đông đúc về đêm vừa ngước lên nhìn từng con số hiện lên trên mặt đèn mà lòng lại vô thức nghĩ về chị. Sự nhạy cảm của bản thân khiến em thực sự dễ xúc động. Em xúc động chỉ vì cảnh vật bên đường, chỉ vì ánh đèn của những chiếc xe phía trước mặt hay chỉ là sự ngang qua vô tình của những dáng người trên vỉa hè và cả vì chị. Tiếng vào ga của những chiếc xe đồng loạt kéo em về thực tại. Đèn đã chuyển xanh, mọi thứ đã có thể tiếp tục, những hàng xe cứ thế nối nhau mà chạy trong một khung đường. Đúng! Đèn đã sáng xanh, em cũng thế, trái tim em cũng đã sáng đèn. Thế sao chị chỉ mãi đứng ngoài mà chẳng bước vào.
*Tại nhà dì Dung
Ngọc Thảo vừa cất chiếc nón bảo hiểm, bước lại gần cánh cửa nhà đưa tay lên tay nắm cửa định mở thì từ phía trong cánh cửa đã được mở ra. Em có chút bất ngờ mà lùi lại. " Chị xin lỗi! Em có làm sao không?" Âm lượng câu nói không quá lớn chỉ đủ để hai người nghe thấy. Em ngước mặt lên nhìn, đôi tay vẫn đang tay hờ trên khuôn miệng. Phương Anh - em vừa ngước lên hai khuôn mặt xinh đẹp ấy đã gần như chạm vào nhau. Phương Anh không để tâm quá đến việc đó, cô chỉ lo em đã bị thương. Đôi tay đưa về phía sau lưng em mà xoa nhẹ. Miệng vẫn không ngừng hỏi còn đôi mắt cứ nhìn lấy gương mặt đang dần đỏ lên của em:
- Thảo, chị xin lỗi ! Em có làm sao không?
Ngọc Thảo phải mất một lúc mới bình tĩnh lại. Em xích nhẹ ra phía ngoài một bước, để cánh tay Phương Anh nãy còn sau lưng em giờ đã nằm giữa khoảng không. Em cúi đầu chào chị, xua tay bảo mình ổn rồi nhanh chóng bước vào nhà. Phương Anh cứ đứng như trời tròng từ lúc em rời khỏi cánh tay chị rồi đến khi em đã bước vào nhà, cô mới thu tay lại. Cô ngoảnh đầu nhìn em, rồi nhẹ nhàng cúi đầu mà nở một nụ cười đầy chua xót. Gần em chả được mà xa em lại càng đau hơn! Cô đã quên mất mục đích mình ra ngoài làm gì, đôi chân cứ thế bước về phía vườn hoa. Đôi mắt Phương Anh cứ nhìn lên phía bầu trời đêm đang lấp lánh những ánh sao. Khoé mắt đã đỏ ửng, cô vẫn bước tiếp, đôi chân loanh quanh trong vườn còn tâm trị thì vẫn mãi xoay quanh hình bóng em. Bỗng cô dừng lại, Phương Linh-cháu gái đạo diễn HNN đã đứng trước mặt cô từ lúc nào. Dưới ánh đèn vàng của khu vườn, Phương Anh cứ thế đứng nhìn chằm chằm Linh trong vài giây. Rồi cô tự động lùi lại, ổn định lại cảm xúc.
-Chị ra đây hóng gió à? Linh nhìn cô mà hỏi. Phương Anh nhìn Linh rồi cũng ậm ừ cho qua, cô nhanh chóng chào em rồi đi về phía nhà. Linh chỉ nhìn bóng cô đi mà mỉm cười. Phương Anh bước vào nhà rồi cũng xắn tay áo giúp đỡ mọi người chuẩn bị. Tầm 7h hơn, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, mọi người tiến lại phía bàn ăn mà xếp chỗ. Hôm nay hầu như mọi celeb trong công ty đều đến, chỉ mỗi Đỗ Hà, Lương Linh và chị Mỹ Linh còn bận việc ngoài Hà Nội nên không tham gia. Tiểu Vy vừa lại gần chỗ Thuỳ Tiên vừa kéo ghế ngồi xuống cạnh chị. Thuỳ Tiên nhìn em đầy dịu dàng rồi đưa tay nắm lấy tay em phía dưới bàn, làm em cười tủm tỉm mãi. Mọi người xung quanh nhìn em với Tiên rồi chán nản mà miễn cưỡng chiêm cương khung cảnh đầy tình tứ ấy. Ngọc Thảo và Lona ngồi cạnh nhau, đối diện Phương Anh. Phương Anh vừa kéo ghế ngồi xuống thì từ đâu Phương Linh đã chạy đến, ngồi xuống cạnh cô. Hành động ấy nằm gọn trong ánh mắt của hai người đối diện. Ngọc Thảo nắm chặt tay nhìn hình ảnh P.Linh đang nghiêng đầu nhìn chị mà cười nói. Phương Anh bối rối nhìn Linh rồi đưa mắt về phía đối diện. Cô nhìn em, em cũng thấy ánh mắt ấy nhưng vì một điều gì đấy, em lại ngó lơ ánh mắt ấy mà quay sang trò chuyện với Lona đang ngồi cạnh. Phương Anh thấy thế gương mặt hiện rõ sự buồn rầu. Cô tự động xích ghế xa P.Linh một chút rồi cúi mặt xuống ngẫm nghĩ gì đó. P.Linh vẫn nhìn Phương Anh rồi từ từ kéo ghế lại gần chị hơn mà cười nói.