Cả Phương Anh và Ngọc Thảo vẫn đang cảm nhận sự ấm áp mà tình yêu cả hai mang lại. Cứ như một thói quen khó bỏ, ngày nào chị cũng cùng em đi làm, cùng em ra về, cùng em hẹn hò, cùng trò chuyện tới tận khuya mới ngủ. Sự hạnh phúc mà cả hai nhận được như luôn hiện hữu trên gương mặt hai người. Một niềm hạnh phúc đầy giản đơn nhưng lại mãnh liệt tới khó tả.
Nắng sớm tràn qua khe cửa, chiếu nhẹ qua lớp màn mỏng phía cửa sổ, nhẹ nhàng rọi quanh phòng như đánh thức vạn vật cũng như đang đánh thức cô gái vẫn đang say giấc kia. Ngọc Thảo lờ mờ tỉnh giấc. Em đưa tay xoa nhẹ lên gương mặt mình rồi bước xuống giường. Sau một lúc lâu nhìn ngắm mình kỹ càng qua lớp gương. Em mới bước xuống nhà ăn sáng. Nay em cũng không quá nhiều việc nên chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản và trang điểm nhẹ nhàng nhưng nó lại khiến tổng thể thực sự đẹp đến hoàn hảo.
Vừa dọn dẹp xong bữa ăn, em ngồi trên sofa rồi ngó nghiêng về phía cửa lớn mà ngóng trông điều gì. Tiếng xe vừa tắt máy làm em đứng bật dậy, tay với lấy chiếc điều khiển rồi ấn tắt mà nhanh chóng bước ra phía cửa. Là chị. Em nhanh chân bước ra mở cửa rồi ôm chầm lấy chị. Phương Anh cũng đáp lại cái ôm đầy ấm áp ấy. Một lúc lâu, hai người mới buông nhau ra. Chị đưa tay vén những sợi tóc mai của em mà nhỏ nhẹ:
- Em thực sự rất xinh Thỏ ạ.
Nhìn em trông dáng vẻ nhẹ nhàng này, trái tim Phương Anh không kiềm được mà đập liên hồi. Ngọc Thảo được chị khen thì thích thú vô cùng. Em cũng nhìn chị mà nói:
- Chị cũng rất xinh đẹp
Chị nhìn em rồi cười. Một ánh nhìn ngập tràn sự yêu thương, một ánh nhìn mà có lẽ cả đời này chỉ có thể dành cho một mình em.
*Công ty*
Phương Anh dừng xe rồi cùng em bước vào sảnh công ty. Các nàng hậu cũng đã quen với cảnh hai người lúc nào cũng tay trong tay mà bước cùng nhau. Chỉ là giờ giữa họ như có thêm gì đó thân mật hơn trước.
- Hello mọi người
Ngọc Thảo cất giọng, tay vẫn đang ôm chặt lấy cánh tay chị không rời. Lona đang nói chuyện với Lương Linh quay đầu lại nhìn rồi kéo theo đó là ánh mắt của Lương Linh, Tiểu Vy và cả Đỗ Hà. Ngọc Thảo thấy ai cũng nhìn mình thì nghiêng nhẹ đầu về phía chị mà thỏ thẻ:
- Chị Phanh oiii Sao mấy đứa nó cứ nhìn Thỏ chằm chằm dọ. Thỏ thấy sợ quá à
Phương Anh đưa tay ôm lấy em mà cười nhẹ. Bốn con người cạnh đó vừa được chiêm ngưỡng cảnh tượng trên mà hết sức khinh miệt.
- Bộ quen xong là hong nói chiện bình thường được hả? Nói giọng nghe ớn quá trời. Lona lên tiếng vừa đưa mắt nhìn em.
- Thấy ớn quá nha má.
Tiểu Vy cũng tiếp lời làm em ngại tới đỏ mặt.
- Mày với chị Tiên chắc cũng hong vừa.
- Gì z. Ũa ai biết gì đâu
- Khỏi giả ngu ngơ đi. Hai bây như nhau cả thôi.
- Mày với bé Hà có khác gì đâu Linh.
Cả Tiểu Vy và Ngọc Thảo nhìn Lương Linh rồi nói lớn làm Linhtop nhà ta đưa đôi mắt đầy căm phẫn nhìn hai đứa bạn mình. Đỗ Hà nãy giờ chỉ ngồi im nhìn mấy chị cười đùa mà cũng phải cúi mặt vì ngại trước câu nói của hai người. Lương Linh nhìn em rồi tiến tới ngồi cạnh, đưa tay vòng qua eo em mà kéo sát lại gần mình: