na jaemin nằm trên giường co người như con tôm chín, lăn lộn vài vòng rồi khóc lóc trong đau khổ. ít nhiều có thể đoán ra là bạn nhỏ không ăn đủ bữa và bệnh dạ dày đã tái phát, nhưng na jaemin là một đứa cứng đầu khó trị, thà cắn răng chịu đau chứ không thèm gọi đến cho người yêu, vì nếu đã gọi lee jeno, 1 phút sau có thể thấy một đám người áo trắng bay vào mà kê đơn thuốc dài đến năm sau cũng không uống hết, thêm vài lời càu nhàu của jeno, na jaemin thà chịu đau còn hơn
na jaemin cố nén cơn đau bằng cách xem mấy video trên tiktok, mạng xã hội về những nội dung tương đối hài hước, na jaemin cười đến suýt rơi xuống giường, nước mắt đã tràn khoé mi nhưng miệng vẫn đang cười đến vui vẻ. có vẻ hơi đói, tự nhiên đầu óc không thông suốt mà đến tủ lạnh rồi lần mò đến cái kem
" hơi đói nhưng phải chờ jeno về thì sao bây giờ"
" ăn 1 cái kem chắc không sao đâu nhỉ?"
na jaemin hưởng thụ vị kem vani ngọt ngào nơi đầu lưỡi, nhiệt độ lạnh ngắt của nó khiến em thoáng chút rùng mình, bụng truyền đến cơn đau khó tả buốt lên tận não, na jaemin hoàn toàn sụp đổ, không thể nhịn được nữa mà với đến cái điện thoại
" anh ơi"
" sao vậy? anh sắp về rồi"
" em đau bụng quá"
" đau dạ dày hả?"
" anh ơi, em vừa ăn thêm một cái kem nữa"
" na jaemin, em tiêu rồi"
" em còn 5 phút để mặc quần áo, tốt nhất khi xuống đến nơi đừng có rên rỉ một tiếng đau với anh"
na jaemin âm thầm khịt mũi một cái, ôm cái bụng đau đớn lết xuống giường, chân đeo thêm một đôi tất trắng, cổ quàng thêm một cái khăn len, người vô cùng ấm áp được bọc như một cục bông nhỏ, giờ này nên ngoan ngoãn mặc đồ đủ ấm, na jaemin sẽ không muốn lee jeno đem ném mình ra biển đâu
" lên xe nhanh lên"
" vâng"
jeno có đôi chút lớn tiếng, na jaemin không dám ho he gì, đem người vào ghế lái phụ rồi lướt mạng xã hội quên đi cơn đau, nhưng cơn đau nó càng vồ vập hơn, như muốn đem thân thể nhỏ xé tan thành trăm mảnh, em nhỏ thở gấp gáp nhưng chợt cắn môi không muốn bật ra một lời rên rỉ nào như đã hứa trước đó, lần này sẽ bị lee jeno đem ra mắng đến thủng màng nhĩ cho coi
lee jeno bấm chặt tay lái, tăng tốc độ rồi phóng đến trước cửa bệnh viện, hàng lông mày díu chặt chẳng thể tách rời, jeno hơi thô bạo kéo tay em xuống, bàn tay nhỏ nhắn đỏ lên vì lạnh, cuối cùng cũng không cứng rắn được nữa, đem tay em vào túi áo của mình
" em cứ làm anh lo thôi"
giờ tan tầm bệnh viện không nhiều bệnh nhân, rất nhanh đến lượt na jaemin, lee jeno kéo tay em vào phòng bệnh, ấn em ngồi xuống giường, nghiêm túc nhìn bác sĩ mà trình bày
" em ấy bị đau dạ dày do thường xuyên bỏ bữa"
" vừa nãy em ấy còn ăn kem"
bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, nhìn bệnh nhân ngồi trên giường nhỏ nhắn như cục bột mềm mại, có vẻ do bị người yêu mắng mà miệng hơi trề ra, đáng yêu vô cùng, lắc đầu mà nói