10

123 7 0
                                    

PETE

Vươn vai ngồi dậy khỏi một giấc ngủ ngon sau mấy năm chẳng được một giấc ngủ đúng nghĩa. Không biết vì lý do gì mấy năm trở lại đây tôi đều mơ thấy một người con trai trong căn phòng màu đen, một màu đen thuần khiết nhưng chứa một nỗi buồn u ám hiện lên căn phòng này.

Đưa mắt nhìn qua chàng trai kế bên vẫn còn đang yên giấc, nhìn anh gói gọn trong chăn thật yên bình. Càng nhìn lại càng thấy giống người đó.

Bước chân xuống giường thật khẽ sợ người dưới nệm tỉnh giấc, từng bước khe khẽ vào nhà vệ sinh. Cơ thể tôi cũng đã khoẻ nhiều phần, hôm nay có thể quay trở lại quỹ thời gian như cũ. Lúc tôi bệnh anh chăm tôi thì bây giờ tôi sẽ trả ơn cho anh bằng bát mì và cái trứng.

Loay hoay nấu đồ ăn cho anh và tôi nhìn sang có người cũng đang tỉnh giấc rồi.

"Dậy rồi à? Anh mau sửa soạn rồi ra ăn"

Tôi nhìn thấy Vegas có vẻ cười cười nhưng tôi không để ý lắm vì trứng của tôi sắp cháy tới nơi rồi. Quên mất là đang chiên ở lửa lớn chậm tay vài giây thôi là sáng nay tôi phải ăn trứng cháy đến trường rồi.

Tôi mang hai tô mì ra bàn, phòng tôi cũng nhỏ nên bàn ăn được gấp gọn trong góc cần đến mới mang ra, bàn thì nhỏ với kích thước người tôi thì vừa nhưng so với Vegas thì hơi bé

"Hmmm thơm quá, em nấu gì thế"

"Là mì thôi, nhà hết đồ ăn rồi còn mỗi vài gói mì với quả trứng, anh đừng chê"

"Không sao! Dù gì anh cũng ít khi ăn sáng có người nấu cho ăn là sướng lắm rồi"

Vegas và tôi ngồi đối diện với nhau trên một cái bàn cùng nhau thưởng thức buổi sáng, tuy không cao sang nhưng cũng khá là hạnh phúc. Nếu là ngày thường thì tôi cũng chỉ có một thân một mình chứ nghĩ gì đến việc ăn sáng. Mỗi ngày thức dậy liền nghĩ đến việc hôm nay ăn gì thôi cũng đủ nhức đầu, để đỡ đau đầu thì tôi không nghĩ nữa cũng đồng nghĩa với việc tôi không ăn. 

"À mà em quên"

Đang nhâm nhi đũa mì tôi quên mất cảm ơn anh ấy

"Sao có chuyện gì?"

"Em cảm ơn anh vì đã chăm sóc cho em nha hì hì, không có anh chắc hôm qua em không dậy nổi mất"

"Không sao không sao dù gì em cũng cho anh ngủ nhờ thì anh cũng phải có trách nhiệm chứ"

"Vâng ạ" - Tôi mỉm cười nhìn anh rồi gặm nốt đũa mì nhanh nhanh còn đi học, bình thường nếu không có anh tôi cũng chả thèm động đến buổi sáng. Nếu là tôi của thường ngày chắc có lẽ bây giờ  đang cố nuốt miếng bánh mì sandwich khô khan vào cổ họng lót dạ cho buổi sáng.

"À mà tí nữa anh cũng có tiết lên trường, tiện đường em đi cùng không?"

"Cũng được ạ"

Buổi sáng với mì gói của tôi cũng xong, cảm giác ăn sáng với thức ăn có nước cũng dễ nuốt hơn nhiều so với miếng bánh mì khô khan thường ngày. Nhanh tay dọn bàn ăn gấp lại chạy lên trường, hôm qua nhờ thằng Best và Max điểm danh có tí mà nó cằn nhằn mãi. Hai thằng mắng tôi không chịu ăn sáng đàng hoàng cứ bệnh suốt.

EVER LOVEDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ