19

91 6 0
                                    

"Anh gọi món rồi"

Vegas trả lời câu hỏi của tôi, chiếc khẩu trang vẫn còn trên mặt anh không rời.

"Anh định ăn với bộ dạng đó thật à?"

"Hả? Ý em là sao?"

"Khẩu trang" - Tôi chỉ vào khẩu trang trên mặt anh, có vẻ anh không nhận ra

"À xin lỗi anh quên" - Tay anh luống cuống để khẩu trang vào túi

Chỉ nhìn vào đôi mắt để lộ ra mà tôi đã nhận ra đó là anh, có phải tôi vẫn còn nhớ anh không. Hình bóng anh tôi không vẫn thể quên được, anh xuất hiện trong mơ  của tôi và xuất hiện trong cuộc sống tôi chỉ 2 ngày mà cứ ngỡ 2 năm. 2 ngày tuy không nhiều nhưng những phút giây có anh lại mang đến cho tôi cảm giác bình yên đến lạ. Phải chăng đó là yêu? Tôi vẫn chưa thể xác định rõ trái tim mình, nó quá khó đoán.

Thức ăn mang ra, chỉ 2 dĩa trên bàn, tôi hỏi bà chủ, bà ấy nói hai phần cơm đó đã được đổi thành hai phần cơm mang về. Bọn nó hợp tác với nhau à, tôi khó hiểu nhưng vẫn cầm muỗng lên ăn, cơm vẫn ngon như mọi khi, hương vị vẫn như vậy.

Tôi ăn nhanh còn vào làm, cũng sắp đến giờ làm rồi.

"Em chuyển sang công việc mới rồi hả?" - Câu hỏi làm tôi dừng lại mọi hành động 

"Ừm, sao anh biết?"

"Anh chỉ đoán thôi"

Cuộc hội thoại chỉ diễn ra vài giây, lòng tôi có nhiều câu hỏi muốn hỏi anh lắm nhưng tôi chỉ sợ quá phận

Thật sự thì dưới danh nghĩa của tôi đối với anh những câu hỏi đó chỉ nên giữ trong lòng, tôi cũng không có danh nghĩa gì hỏi anh những câu đó. Thế nên giữ trong lòng là tốt nhất.

Tôi biết bản thân mình ở đâu so với chức vị của Vegas trong xã hội, anh chức vị cao, tôi chỉ là một đứa mồ côi không nơi nương tựa cũng chẳng rõ tương lai đi về đâu, nếu anh và tôi đến với nhau cũng không thể. Tôi chỉ dám đứng nhìn anh, tôi cũng không mong anh cho tôi danh phận. Anh đối với tôi là quá xa vời.

Đến bữa cơm trưa của anh cũng xa xỉ hơn tôi.

"Em ăn xong rồi, em đi trước, sắp đến giờ làm rồi"

"Bữa này anh mời em được không?"

"Không sao em tự trả được, phiền anh lắm"

"Không đâu, chỉ là một bữa ăn thôi. Để anh mời em có được không Pete?"

Vegas nhìn tôi, bây giờ tôi mới có cơ hội nhìn vào mắt anh. Nó khác 6 tháng trước rất nhiều, đôi mắt sâu hơn, xuất hiện những vết thâm dưới mắt chắc là do thức khuya. Có vẻ sâu trong đôi mắt ấy chứa nhiều điều. Ánh mắt Vegas đang nhìn tôi nó chứa đựng nhiều thứ chưa nói, tôi nghĩ vậy.

Tôi gật đầu tránh đi ánh mắt đó, nhìn thêm vài giây chắc tôi xiêu lòng vì anh mất.

"Anh đưa em đến chỗ làm được không?"

"Anh không bận sao?"

"Không, anh chỉ muốn bảo đảm rằng em an toàn thôi"

EVER LOVEDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ