Tiếng chuông báo thức vang khắp phòng, bây giờ là 19h và 20h tôi phải có mặt ở quán bar. Từ phòng tôi đến quán bar mất khoảng 20p đi bộ hoặc đôi khi tôi đi chậm thì mất 25 đến 30p. Bình thường tôi sẽ đi bộ đến quán để giảm bớt chi phí đi xe, khi thì bắt xe nếu tôi mệt. Tiền xe cũng không nhiều chủ yếu tôi muốn đi bộ để vừa đi vừa ngắm đường phố về đêm. Mặc dù nó quen thuộc nhưng với tôi nó không chán.
Mục đích tôi hay ngắm mọi thứ xung quanh vì tôi quý trọng nó, tôi sợ nếu một ngày tôi không thể nhìn thấy nó nữa chắc tôi sẽ tiếc lắm. Dù gì nó cũng gắn bó với tôi.
Ngày hôm nay vẫn như những ngày khác chỉ là có thêm một người bước vào cuộc sống tôi, không biết vì sao chỉ mới vừa gặp tôi lại có cảm giác yêu và mến Vegas đến vậy. Mặc dù trước đây việc để người khác bước vào cuộc đời sẽ mất nhiều thời gian với tôi vì tôi sợ họ sẽ giống như ông ấy. Dường như tôi bị một nỗi ám ảnh không tên nào đó mà chính bản thân tôi cũng không biết nó là gì.
Công việc của tôi chỉ là một nhân viên phục vụ kiêm pha chế, may mắn thay bà chủ cũng thương tôi ít khi làm khó tôi. Đó là sự may mắn tôi có được trong khoảng thời gian tôi có mặt trên đời này.
Tuy là nhân viên phục vụ ở bar nhưng tửu lượng tôi kém cực kỳ. Lúc đầu tôi cũng không nghĩ sẽ nhận một công việc như này nhưng đời đưa đẩy, những nơi tôi đến xin việc đều đã đủ nhân lực và không nhận thêm. May sao hôm đấy tôi rải bước trên con đường này lại gặp một quán bar, đôi chân vô thức bước vào quán và xin việc. Tôi cũng không ngờ bà chủ lại dễ dàng nhân tôi như vậy.
Từ khi sinh ra tạo hóa đã ban tặng cho tôi một cuộc đời màu đen hoặc đôi khi không màu, nếu nói đến thời gian tôi cảm thấy yếu quý cuộc sống nhất là thời điểm tôi được đưa vào cô nhi viện. Ngôi nhà thứ hai của tôi ngoài ngôi nhà ngoài đảo, từ khi bà mất tôi cũng không về đó lần nào nữa và tôi quên mất một số nơi trong căn nhà đó, chỉ có những ký ức mờ ảo.
Đồng hồ điểm 12h cũng là lúc tôi hết ca, thay bộ đồ đồng phục ra tôi bước ra khỏi quán. Bóng dáng quen thuộc đã in sâu vào đầu tôi nhiều năm qua đứng chờ tôi
"Pete" - Bóng dáng đó gọi tên tôi, là một giọng nói quen thuộc.
"Sao anh ở đây?"
"Anh đến đón em"
Tiết trời gần thu se se lạnh, những ngọn gió thoang thoảng ban đêm lành lạnh thế mà anh ta đứng chờ tôi
"Chờ lâu không?"
"Không lâu, miễn là chờ em"
"Haha" - Tôi cười ngốc nhìn anh, chàng trai luôn biết cách làm tôi vui.
"Vegas"
"Em gọi anh?"
"Vâng, về nhà thôi"
"Nhà?" - Vegas quay sang nhìn tôi
"Em là nhà của anh, nơi đâu có em nơi đó là nhà của anh"
"Khùng quá, lên xe về thôi trời lạnh lắm"
"Tuân lệnh"
Chúng tôi lên xe về nhà, nhà là căn phòng trọ của tôi đó. Tuy bé nhưng cũng là nơi chứa đựng tình cảm của tôi và Vegas, cũng là nơi Vegas gọi là nhà.
BẠN ĐANG ĐỌC
EVER LOVED
Teen Fiction- Fanfic VegasPete Nếu như Pete không phải là vệ sĩ chính gia mà chỉ là một người bình thường xuất thân từ cô nhi viện thì câu chuyện của hai người họ sẽ diễn ra như thế nào? "Vegas, có phải là em yêu anh rồi không?" ...