VEGAS
Chìm vào trong cơn mơ có em, nếu được ở mãi trong đấy tôi cũng chấp nhận, miễn là thấy được em. Nhưng tiếc quá cả trong mơ lẫn ngoài đời tôi đều không bảo vệ được em. Trong mơ, tôi bị đám giang hồ bao vây đánh và tung những cú đá, cú đấm và cả những phát gậy vào người. Mặc dù đang trong tình trạng máu me khắp người, tôi vẫn thấy hình bóng em. Bóng em cố với tay níu lấy tôi và giây sau em ôm đầu nằm xuống.
Tôi vẫn không hiểu ý nghĩa giấc mơ thực sự là gì. Đến cả mơ tôi và em cũng không đến được với nhau.
Tỉnh dậy trên cái giường quen thuộc, căn phòng vẫn vậy. Có lẻ nó đã thiếu hơi người trong một thời gian ngắn. Bản thân tôi cũng không hiểu chỉ mới hai ngày nhưng tình cảm của tôi như hai kiếp. Nó quá lớn, đến nỗi tôi phải chấp nhận hy sinh để bảo vệ được em.
Lê lết thân xác đến nhà vệ sinh, bất kể là làm gì tôi cũng nhớ đến hình bóng em. Tôi nhớ khoảnh khắc tôi đánh răng cho em, như chăm một em bé thật thụ. Từ bé đến lớn tôi chưa từng chăm em bé bao giờ, hai ngày ở với Pete tôi cảm thấy mình như một người ba trẻ chăm sóc cho đứa con của mình tận tình.
Tắm và đánh răng xong tôi xuống nhà tìm gì đó bỏ vào bụng. Bây giờ đã quá giờ chiều tôi cũng nên ăn gì đó.
Nhà tôi có đầu bếp riêng nhưng ít khi tôi vào bếp, vì những bữa ăn của tôi đa số là bên ngoài hoặc đôi khi tôi bỏ đói bản thân.
Bước vào căn bếp, số lần tôi bước vào đây cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thấy tôi bước vào dì Na cúi chào tôi
"Cậu Vegas muốn ăn gì ạ? Để tôi nấu"
"Cho con một bát mì là được rồi"
"Dạ mời cậu ra bàn ngồi chờ tôi đem ra"
"Con ăn trên phòng"
"Vâng cậu đợi tôi chút"
Tôi ngồi ở phòng bếp chờ dì Na úp mì, cũng lâu rồi không xuống đây. Ở đây khác quá, thay đổi khá nhiều.
"Mì của cậu đây ạ"
"Con cảm ơn"
Tôi đem bát mì lên phòng, cũng lâu rồi tôi chưa ăn tại đây. Khói bốc ra từ bát mì, nhìn có vẻ nóng nhưng sao tôi lại thấy lạnh. Tôi nhớ món ăn đầu tiên Pete nấu cho tôi là mì gói, một món ăn đơn giản thường ngày tôi ăn thì chả có hương vị gì ngon cả nhưng tô mì hôm ấy quả thật rất ngon, có lẽ là tô mì ngon nhất tôi từng ăn.
Bây giờ tôi muốn thử cảm giác đó cũng chẳng được. Nghẹn ngào ăn từng đũa mì, vị nhạt toẹt không như Pete nấu. Tôi muốn ăn mì chính tay Pete nấu, ăn trứng chính tay Pete chiên. Nhưng đó chỉ là tôi muốn thôi, bây giờ có muốn đến đâu cũng không được.
Tôi nhớ Pete rất nhiều, chỉ mới vài giờ đồng hồ thôi sao mà như cả năm vậy.
Cố nuốt bát mì không có mùi vị trước mặt, tôi đưa vệ sĩ đem xuống rồi mở máy lọc khí cho mùi thức ăn bay đi.
Bây giờ điện thoại tôi cũng không có. Cách duy nhất để giết thời gian là lao đầu vào công việc, đi đến phòng làm việc tôi giải quyết hết tất cả hồ sơ và dự án đang có. Chỉ có việc vùi đầu vào đống hồ sơ chán ngắt này mới có thể khiến tôi quên đi hình ảnh của Pete.
BẠN ĐANG ĐỌC
EVER LOVED
Teen Fiction- Fanfic VegasPete Nếu như Pete không phải là vệ sĩ chính gia mà chỉ là một người bình thường xuất thân từ cô nhi viện thì câu chuyện của hai người họ sẽ diễn ra như thế nào? "Vegas, có phải là em yêu anh rồi không?" ...