Chương 9 : Thứ hai

123 22 10
                                    

Chơi đùa quay cuồng trong không gian đầy ánh đèn lập loè cùng thanh âm ồn ào to lớn không biết trải qua bao nhiêu lâu. Vương Nguyên uống đến hai má cũng ửng hồng lên. Cậu nhìn người đàn ông đang vui vẻ phía trước mặt vẫn còn có ý định đưa ly rượu vừa rót cho cậu. Cậu từ chối khoác tay. Trong bụng cào lên một trận. Đẩy anh sang một bên bỏ ra ngoài.

Phía sau quán bar là một con hẻm chật hẹp được người khác sử dụng để hẹn hò hoặc để thu gom rác từ trong quán bar sau một đêm hoạt động.

Vương Nguyên tựa lưng vào vách tường của quán bar thở dốc. Nồng độ cồn trong rượu quá cao lại phát tán quá chậm. Đến lúc cậu choáng say thì đã nóng người. Dùng cánh tay quạt quạt vào phần cổ cho bớt nóng. Phần đầu nhức đến nặng trĩu.

Chỉ trong chốc lát đã khiến cậu nếm đủ mơ hồ.

Cánh cửa sau quán bar lần nữa mở ra. Một người đàn ông chầm chậm bước đến gần cậu. Nhìn chăm chú vào nơi hõm cổ trắng trẻo của cậu. Vương Nguyên vẫn chưa nhận ra trước mặt mình đang có người. Chỉ khẽ ngẩng đầu hứng trọn làn không khí trong lành ở ngoài.

Bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông kia giữ sau cổ của cậu chế trụ. Hơi thở thả vào phần cổ làm cậu có chút rụt đầu trở lại. Nhưng bàn tay kia lại nâng mặt cậu ngẩng cao lên. Phơi bày ra yết hầu đang hoảng loạn lên xuống trong gấp gáp. Từ hơi thở cho đến từng nụ hôn vụn vặt hôn xuống cổ của cậu. Nụ hôn rơi rải rác khắp nơi từ cổ kéo dài xuống bờ vai phải.

Vương Nguyên rùng mình lùi về sau muốn trốn khỏi sự kích thích này nhưng phía sau là bức tường rắn chắc. Phía trước là từng đợt tấn công đến ngạt thở. Cậu chạy không được mà hưởng thụ cũng càng không. Đôi mắt cậu cố mở ra nhìn xem người trước mặt là ai. Người đàn ông kia biết được. Vội buông mặt cậu ra kéo cậu quay lưng lại với mình. Hai tay chống vào bức tường kia. Lộ ra phần gáy trống vắng của mình lại lần nữa thu hút đôi môi của người kia. Khẽ hôn xuống phần da nhạy cảm ấy. Hôn đến khi cả người đều đỏ lên vì nhiệt độ hay vì ngại ngùng thì chỉ có mình cậu giải đáp được thôi.

"Tên... Biến thái... Ah...."

"Không phải biến thái."

"Là Vương Tuấn Khải."

_________________

Lăn một vòng thức dậy khỏi giấc mộng huyền huyễn hư ảo. Vương Nguyên ngồi dậy vỗ vỗ vào vầng thái dương đang nhức đến lăn tăn như muốn nhảy disco của cậu. Mở mắt nhìn xung quanh một vòng. Phát hiện ra nơi cậu đang nằm chính là phòng của cậu. Vương Nguyên ngơ ngác nhìn. Cậu làm sao mà về được đây...?

Vài tình huống như màn ảnh nhỏ chạy ngang qua đầu cậu. Nhấc chăn lên nhìn trên thân mình có gì khác biệt hay không. Rốt cuộc là hôm qua cậu sau khi say đã phát sinh ra cái gì...

"Minh Viễn... Minh Viễn."

Xuống phòng ăn tìm kiếm em trai. Minh Viễn đang ngồi gặm bánh mì bỏ xuống nhìn anh. Lau miệng đáp lại : "Dạ anh?"

"Hôm qua anh về nhà... Trễ không?"

"Khoảng hơn một giờ. Lúc em về không thấy anh ở nhà. Nhưng anh có để giấy ghi chú nên em không gọi cho anh. Đến một giờ bạn của anh đưa anh về nhà."

[Fanfic][Khải Nguyên] Phi Vụ Thứ 47Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ