Sáng hôm sau Vương Nguyên thức thật sớm để làm đồ ăn sáng cho Minh Viễn. Đợi đến lúc em trai đi học rồi mới hạ khuôn mặt vui vẻ của mình xuống. Khoác lên mình một chiếc áo khoác lớn trùm kín đầu. Không quên mở ra chiếc tủ tối qua lấy khẩu súng ấy để trong người.
Vương Nguyên bắt xe buýt đến nơi hẹn. Dưới gầm của một cây cầu. Một chiếc xe lớn màu đen đã sớm đợi cậu.
Nhìn thấy cậu đến. Việc đầu tiên nhóm người kia làm chính là bịt kín mắt cậu bằng một băng dải màu đen. Nhét cậu vào xe. Cảm nhận được xe đã chuyển bánh cậu mới thở dài một hơi. Chờ đợi điểm đến tiếp theo.
Đến lúc cậu được mở dải băng đen bịt mắt cũng là lúc bánh xe ngừng lại.
Ở bên ngoài. Vương Tuấn Khải đã đợi sẵn.
Vương Nguyên bước xuống xe quan sát. Đây là một bến cảng ven biển. Nhìn những chiếc thùng lớn chứa hàng hoá đang được di chuyển đi. Vương Nguyên trở nên mông lung.
Đến đây làm gì?
Vương Tuấn Khải hất mặt để nhóm người canh sau cậu liền lùi về chỗ xe khi nãy. Toàn bộ leo lên lái xe rời đi. Ở cảng lớn hoà cùng tiếng còi tàu và tiếng ma sát của sắt thép từ những chiếc thùng lớn. Không gian rộng rãi. Chỉ còn lại hai người.
Vương Nguyên thừa nhận là trong lúc này cậu rất muốn rút súng bắn chết anh tại đây. Chấm dứt cái giao dịch này.
Vương Tuấn Khải đảo mắt nhìn cậu. Dừng ánh mắt ngay ở bên hông của cậu. Ẩn ẩn ý cười tiến đến một bước gần nói : "Chắc cậu nhớ thoả thuận của chúng ta?"
"Nhớ."
"Người giao dịch với Hà Trung tên Verona. Hôm nay ông ta có mặt tại cảng. Tôi muốn theo dõi ông ấy tìm chút thông tin."
Vương Nguyên đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn anh : "Tôi... Và anh?"
"Cậu đừng khinh thường. Tôi tuyệt sẽ không làm cậu vướng bận tay chân."
Vương Nguyên lắc đầu bỏ đi. Một kẻ không còn vệ sĩ bên cạnh như anh ta nữa thì xác suất nguy hiểm trở về số âm. Nên mới nói anh ta đi theo cậu mới chính là vướng bận tay chân.
Cả hai lẻn vào đến cửa cảng liền dừng, phía trước có một trạm canh gác của nhóm người Venice. Nếu muốn gặp hoặc muốn biết người tên Venice kia có chủ đích gì thì chỉ có thể vào đến hang ổ ông ta đóng hàng. Vương Nguyên quay đầu nhìn anh. Một bộ dáng theo sau lưng cậu nhìn trước ngó sau. Cậu khẽ liếm môi một cái. Ra hiệu ý muốn hỏi là "Vào trong luôn sao?"
Vương Tuấn Khải cứ như vậy mà gật đầu.
Cậu thật không hiểu. Nếu hang ổ đóng hàng của Verona ở đây. Thì chỉ cần đến đợi mỗi ngày. Thế nào cũng bắt gặp được giao dịch của Verona và Hà Trung không phải sao? Là do cậu quá thông minh hay tên kia quá là ngốc?
Phía sau trạm canh gác là một hàng rào lưới cao hơn 3 mét. Vương Nguyên quan sát trạm canh gác một lúc lâu. Cuối cùng vẫn chọn cái hàng rào kia.
Kinh nghiệm làm việc. Cứ tìm chốn không người mà đi.
Hàng rào được chắn ngay cách đống thùng hàng to lớn một hai bước chân lớn. Vương Nguyên nhanh nhẹn đạp chân lên thùng hàng. Bật chính mình ngược về hàng rào. Hai tay nắm chắc mảnh lưới kia một bước leo lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic][Khải Nguyên] Phi Vụ Thứ 47
FanfictionFic : Phi Vụ Thứ 47 Tác giả : Nguyệt Nữ Ánh Trăng Thể loại : Mafia. Hiện đại. Giả nai diễn sâu ấm áp cường Công x Sát thủ dễ lừa nhưng có lúc thâm độc Thụ Bộ Phi Vụ Thứ 47 này là Fanficsion. Là bản Couple Khải Nguyên độc quyền của tài khoản Nguyệt N...