Chương 7 : Liên lạc

116 21 4
                                    

Vương Nguyên được Hạ Quân Hạo dẫn đến thẳng sân vận động của trường. Cậu chọn một dãy ghế ngồi không quá gần cũng không quá xa đường đua. Đủ để nhìn thấy Vương Minh Viễn. Vẻ mặt cậu lúc này không khác chút nào với dáng vẻ trẻ con. Quân Hạo chạy đi tìm Minh Viễn đang tập luyện chuẩn bị bên trong. Bên ngoài chỉ còn rải rác vài người cùng với hai người bọn họ. Cậu đặt hai tay ở lan can rào chắn trước mặt. Nôn nóng nhìn về phía xuất phát.

Vương Tuấn Khải đứng lùi về sau một chút. Nhìn thấy toàn cảnh cảm xúc của cậu. Chỉ hạ mắt im lặng. Một lúc lâu sau mới khẽ xen vào : "Tôi đi vệ sinh một lát."

"À được. Nhà vệ sinh... Hình như ở đâu đó tầng 1 khu A ấy."

"Ừm.."

Vương Tuấn Khải rẽ sang cầu thang rời đi. Ánh mắt chợt trở nên vô hồn.

***

Nửa tiếng sau Quân Hạo cũng chạy ra khỏi nơi luyện tập tìm cậu. Quân Hạo cũng không thi nên chỉ ở trong ghế cổ vũ cho Minh Viễn. Nhưng lúc cậu bé tìm Vương Nguyên thì phát hiện ra anh. Người tự nhận là bạn của anh Vương Nguyên đang đứng trên bậc thang hàng ghế cao nhất. Cầm trên tay trái một hai chai nước. Tay phải cong lên hướng về Vương Nguyên cầm cái gì đó bị chiếc áo khoác che kín lại nhìn không thấy. Đôi mắt chằm chằm nhìn vào bóng lưng của Vương Nguyên. Ánh mắt kia giống như đang suy ngẫm. Lại giống như đang cố gắng. Cánh tay phải khẽ run. Răng hàm tựa hồ như nghiến đến đau đớn.

"Anh ơi."

Vương Tuấn Khải nhanh chóng hạ tay xuống nhìn sang bên cạnh. Vì tiếng gọi kia mà Vương Nguyên cũng quay người lại nhìn. Lúc anh quay xuống thì ánh mắt đã chạm mắt với cậu. Đôi mắt chứa đựng tia hi vọng nhỏ nhoi nhưng tựa như pháo hoa trong đêm tối. Sáng bừng đỏ rực trên bầu trời đen. Anh đi đến bên cạnh Quân Hạo cùng cậu ta xuống ghế cạnh bên Vương Nguyên ngồi xuống. Ném cho hai người hai chai nước. Trên tay cũng chỉ còn thứ bị chiếc áo khoác kia che phủ.

Quân Hạo như cảm nhận ra được điều gì. Cậu ta mím môi liên tục nhìn chằm chằm thứ sau lớp áo của anh. Vương Tuấn Khải chỉ im lặng không nói. Trong phút chốc nói mình cảm thấy lạnh. Vết thương trên tay cũng phải tránh gió. Anh khoác chiếc áo kia lên người. Cất thứ gì đó vào sau lưng. Quân Hạo nhìn kĩ không thấy trong tay anh có thứ gì nữa thì lúc này mới yên tâm được phần nào.

Hội thể thao hôm nay cho thi chạy trong vòng 200m. Chạy tiếp sức và nhảy cao. Bắn cung. Minh Viễn tham gia hai môn đầu và cuối. Cậu đứng suốt chặng đường thi đấu. Cho đến khi thi cuộc thi bắn cung mới khiến cậu bớt đi sôi động. Hồi hộp nhìn những thí sinh khác thi trước. Cậu cũng từng học qua môn này. Cảm thấy cung không dễ cầm. Vương Nguyên nhìn vị trí tiếp theo là Minh Viễn lại không nhịn được mà lo lắng.

"Cược không?"

Vương Nguyên quay đầu lại nhìn anh. Hai khuỷu tay chống lên rào chắn : "Thể lệ?"

"Nếu Minh Viễn bắn trúng hồng tâm hơn hai phát thì cậu thắng."

"Còn nếu không thì anh thắng?"

"Ừm hửm."

"Một viên kẹo đồng?"

"Không." - Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười nhìn cậu. Gãi cằm suy nghĩ : "Thua một bữa ăn đi."

[Fanfic][Khải Nguyên] Phi Vụ Thứ 47Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ